CÔNG LÝ THẢO NGUYÊN - Trang 237

39

…trên lối mòn chạy dọc theo bờ rào.

Mặt trời lên đến đỉnh và Solongo ngắm nhìn khu vườn im phăng phắc.
Không có chút gió nào. Cô đi ra tới giữa các thân cây, đôi bàn chân trần
giẫm lên thảm cỏ cắt ngắn, hai bàn tay cùng ôm lấy một tách trà bơ muối
nóng hổi. Người ta hoàn toàn có thể tin cô đang cầu nguyện, và sự thực
cũng gần như thế: cô nghĩ tới Yeruldelgger, người đã năm đêm rồi chưa trở
về.

“Anh ta còn sống…”
Solongo ngạc nhiên quay lại và thấy một ông lão cưỡi ngựa ở sau lưng

cô vài bước. Chính là ông lão du mục đã cứu cô thoát khỏi đám người cưỡi
ngựa ở Vách đá Cháy.

“Cụ vừa nói sao cơ ạ?”
“Người đàn ông cô đang nghĩ tới còn sống.”
“Cụ đã gặp anh ấy sao?”
“Không, nhưng ta biết vậy.”
“Cụ biết?”
“Phải, và cả cô cũng thế. Trong thâm tâm, cô không lo lắng cho tính

mạng anh ta. Cô lo về điều anh ta làm. Hay điều anh ta không làm, phải
không nào?”

Solongo quan sát ông lão bé nhỏ. Ông già đặt chân xuống đất bằng một

động tác cho biết đồng thời cả việc ông đã đi ngựa trên một quãng đường
dài lẫn những nhọc nhằn của tuổi tác. Song khuôn mặt ông lão không biểu
lộ chút đau đớn nào. Ông vẫn chưng ra nụ cười tinh quái hoàn toàn có thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.