CÔNG LÝ THẢO NGUYÊN - Trang 233

“Quá giận dữ!” ông lão nhận xét trong khi chỉnh trang lại bộ kimono

trắng của mình.

“Ông là ai?” Yeruldelgger hỏi, thẳng người dậy ngồi đối diện với ông

lão.

“Vậy ra cậu đã quên hết tất cả đến độ không nhớ ra nữa sao?”
Yeruldelgger dồn hết sự tập trung trong cơ thể bầm giập của mình vào

ông lão, cố nhớ ra xem ông ta là ai.

“Ông là… ông là Batbayar, đúng không? Ông là một trong các đại huynh

tại thiền viện, tôi có nhầm không nhỉ?”

“Cậu nhầm rồi!” ông lão xác nhận.
“Không, tôi nhận ra ông. Ông là Batbayar. Chính ông đã dạy tôi săn sóc

cừu hoang và hươu, tôi vẫn còn nhớ chuyện đó.”

“Tốt hơn cậu nên nhớ lại những gì đã được học để chiến đấu.”
“Vậy thì ông đúng là Batbayar rồi!”
“Không, bây giờ ta là Nerguii.”
“Nerguii!” Yeruldelgger thốt lên trong lúc đúng dậy. “Từ bao lâu rồi?”
“Kể từ khoảng thời gian cũng dài như thời gian cần thiết để cậu quên mất

con người ta trước khi là ta hiện tại.”

“Tôi chưa bao giờ quên thiền viện hay Nerguii,” Yeruldelgger nói dối.
Cú đánh làm ông quay tròn trên không và nặng nề rơi úp bụng xuống,

quay lưng về phía ông lão. Nhưng khi Yeruldelgger ưỡn người để ngẩng
đầu lên, đôi bàn chân trần của Nerguii đã đặt vững trên mặt đất trước mặt
ông.

“Được rồi,” viên cảnh sát phản đối mà không buồn nhỏm dậy,. “tôi hiểu

bài học rồi!”

“Cậu vẫn chưa hiểu gì cả, và đây không phải là một bài học. Nếu là bài

học, ta sẽ không để cậu có cơ hội nào ngóc dậy đâu.”

“Vậy thì đây là cái gì, một màn thể hiện chăng?”
“Chỉ là lời nhắc nhở cậu trở lại khuôn khổ.”
“Lời nhắc nhở về cái gì kia chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.