CÔNG LÝ THẢO NGUYÊN - Trang 310

“Ông anh đợi đã, ngại lắm. Ông anh hứa đừng có xỏ em và không được

nói với người khác, đồng ý chứ?”

“Được rồi, được rồi, tao hứa. Yên tâm thưởng thức đi!”
“À… ông anh biết đấy, em chỉ là một thằng nhóc, em không muốn có vẻ

ngớ ngẩn với cái của quý bé xíu của mình, ông anh hiểu không? Các ông
anh toàn là to đùng, của quý dân chơi mô tô mà, còn em… đấy, ông anh
hiểu em muốn nói gì rồi đấy! Thêm nữa, với cái chân bó bột và đôi nạng
của em, trông em sẽ ngớ ngẩn không để đâu cho hết, ông anh thấy không?
Chính vì thế mà em ngại, cũng vì thế em chưa thử qua cô ta. Nhưng dù sao
thì, ông anh biết mà, em vẫn muốn chết đi được!”

“Tao hiểu, nhưng chú mày muốn tao làm gì bây giờ?”
“Thì thế, em tự nhủ là bây giờ cô ả đang ở trong đấy, kia kìa, trần như

nhộng và bị trói, em có thể mà… Đấy, ông anh hiểu rồi còn gì.”

“Chú mày muốn chơi cô ta à? Ở trong đó? Ngay bây giờ? Ngay trong

đó? Tất nhiên rồi, chú mày ạ, không vấn đề! Cứ việc chơi cô ta bằng thích,
chú mày xứng đáng được thế, hãy cho cô ả thấy cả chú mày cũng là một
chiến binh, một người Mông Cổ thứ thiệt!”

“Ôi, cảm ơn ông anh! Cảm ơn ông anh nhiều! Nhưng ông anh tử tế cho

nhé, đừng có nói gì với ai, đồng ý không nào? Ở tuổi em phải đứng xa nhìn
đã là khó chịu rồi, nếu phải chịu mấy người họ giễu nữa thì đúng là hết chịu
nổi!”

“Tao sẽ kín như bưng!” gã kia nói với giọng đồng lõa.
“Và ông anh có thể để em thoải mái thời gian chứ? Với cái chân và một

bên tay bó bột, chắc sẽ không nhanh được đâu. Với cả, em cũng muốn tận
dụng tối đa: một cô nàng cớm, chẳng phải ngày nào cũng có đâu!”

“Cứ tận hưởng hết khả năng đi, sẽ không ai tới làm phiền cho tới khi chú

mày tự bò lết ra đâu. Tao hứa với chú mày.”

“Cảm ơn ông anh!” Gantulga vừa nói vừa gõ một cú nạng lên vai gã kia.
Cậu nhảy lò cò trên một chân để quay người lại, và đẩy cửa nhà kho.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.