Cậu nhóc biết cô đã kéo mọi sự chú ý về mình để che chở cho cậu. Cô
đang cố bỡn cợt để cậu khỏi nghĩ tới những đau đớn cô đang phải chịu
đựng.
“Chị không sao chứ?” cậu nhóc ngớ ngẩn hỏi, không dám lại gần.
“Em làm gì ở đây hả, cộng sự?”
“Nghe này, Oyun, đừng có giận em, em đã nói với bọn chúng là em cũng
muốn có phần của mình…”
“Phần gì của em cơ?”
“À thì… phần của em với chị… ý em là… em làm bọn chúng tin rằng
em muốn… chị biết rồi đấy, hiếp chị một tí!”
Cô cố gắng mỉm cười, nhưng đôi môi sưng phồng chỉ khiến khuôn mặt
cô biến dạng thành một vẻ nhăn nhó đau đớn.
“Về chuyện đó chẳng phải em hơi tự phụ quá sao, cộng sự?”
“Thì đúng rồi, em cố ý làm ra vẻ như thế. Em bảo bọn chúng là em chưa
bao giờ thực sự làm chuyện đó cả. Rằng em quá nhút nhát và quá xấu hổ
nên không dám làm chuyện đó trước mặt cả đám. Vì thế bọn chúng đã để
em ở lại độc một mình với chị và không có ai theo dõi chúng ta cả…”
“Cừ lắm, cậu nhóc. Vậy thì chúng ta cần khẩn trương rời khỏi đây.”
“Đợi đã, không cần phải gấp gáp đến thế, chúng ta có thời gian để cân
nhắc một chút.”
“Em nghĩ thế à? Chúng sẽ không thể kiềm chế việc đến xem chiến công
của em được lâu đâu, tin chị đi.”
“À, cái đó thì đúng là không. Em đã nói với bọn chúng là ở tuổi này của
quý của em rất bé, trong khi chuyện đó nhiều khả năng sẽ phải cần thời
gian, chị hiểu chứ? Thêm nữa, lại còn đôi nạng và mấy tảng bó bột của em
nữa! Vậy là chúng bảo em là chúng hiểu, em có thể thoải mái thời gian, cả
đêm cũng được nếu cần.”
“Em quả thực là ranh ma đấy, cộng sự! Nhưng điều đó cũng không cho
em quyền được rửa mắt như em đang làm đâu. Cởi trói cho chị, và tìm cho