CÔNG LÝ THẢO NGUYÊN - Trang 47

một cảnh sát chuyên thu nhặt những linh hồn bị đánh gục và trăn trở suốt
ngày để cố hiểu cái gì đã hủy hoại cuộc đời họ. Có lẽ là để khỏi phải nghĩ
tiếp về đế quốc rộng lớn và trống rỗng, giống như hình ảnh cuộc đời ông.

Vị cảnh sát trưởng được an bài vào những phòng làm việc tạm thời,

trong lúc chờ đợi lần cải tạo không biết thứ bao nhiêu của các phòng ban,
trên các tầng của sở cảnh sát. Một tòa nhà thời hậu Xô viết tọa lạc ngay đối
diện Tòa án Tối cao và sát cạnh Ủy ban Nhân quyền Quốc gia. Và nói
trong đó có người Hàn Quốc và Trung Quốc là để khẳng định người Mông
Cổ không có khiếu hài hước. Từ các phòng làm việc nơi ông ngồi cùng
nhóm thanh tra của mình, Yeruldelgger không thấy được xe cộ đi lại trên
đại lộ rộng rãi có trồng cây và lối vào Tòa án Tối cao. Một tấm màn tạo bởi
sáu cái cây trồng bên rìa bãi để xe đã che khuất tầm mắt ông.

Sáng hôm sau, ông đang bận rộn với giấy tờ trong phòng làm việc thì

Oyun bước vào.

“Ngủ không ngon sao, cảnh sát trưởng?”
“Phải!” ông xác nhận với giọng cấm cẳn.
“Càng hay, chuyện này làm tôi thấy an tâm!” cô trả lời, chẳng buồn để ý

tới tâm trạng của cấp trên. “Tôi không muốn làm hỏng buổi sáng tốt lành
của ông.”

“Được rồi! Vậy các tin xấu là gì nào?”
“Chỉ một thôi, thưa cảnh sát trưởng. Solongo khẳng định là chúng ta đã

nhầm về mấy người Trung Quốc và chúng ta sai bét. Chị ấy muốn ông qua
chỗ chị ấy ngay lập tức.”

“Giờ thì cô ấy ra lệnh cho tôi cơ đấy!” Yeruldelgger làm ra vẻ bực bội.
“Tôi có cảm giác chuyện đó diễn ra cũng được một thời gian rồi mà!”

Oyun táo tợn buông một câu đùa cợt.

Yeruldelgger thở dài một hơi, đưa mắt nhìn qua cửa sổ rồi đứng dậy đi

tới thang máy.

“Bảo cô ấy tôi sẽ có mặt tại đó sau nửa giờ nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.