CÔNG LÝ THẢO NGUYÊN - Trang 501

72

Đã từ lâu rồi, quá lâu rồi…

Yeruldelgger về tới khu trại vào đầu buổi sáng. Chiếc xe của ông chạy
xuống triền dốc, xóc nẩy cho tới tận ven hồ, rồi sau đó đánh lái để leo lên
đồi. Khi thấy cánh phụ nữ ngồi túm tụm ngoài hiên căn nhà gỗ đầu tiên,
ông dừng xe đi bộ tới bên họ. Mấy người phụ nữ dõi theo thân hình lực
lưỡng của ông leo dốc lên chỗ họ bằng những bước chân nặng nề. Colette
đã gia nhập cùng ba người phụ nữ nấu bếp. Họ đã bày ra ngoài hiên một cái
bàn giản dị đẹp đẽ cho bữa sáng. Một giỏ bánh mì mới nướng, ruột bánh
vàng ươm, được cắt thành từng khoanh to bằng bàn tay. Hai lọ to đựng mứt
việt quất gần như có màu đen và rất ngấu đường. Một bát rau trộn kem đặc
quánh với sữa bò yak được đánh vào buổi sáng, trong đó chiếc thìa gỗ được
cắm nằm thẳng đứng. Một ấm trà bơ muối bốc hơi nghi ngút. Yeruldelgger
im lặng bước lên mấy bậc cấp của hàng hiên rồi ngồi vào bàn. Một trong
hai cô gái trẻ làm bếp lập tức đẩy giỏ bánh mì về phía ông, trong khi bà lão
đứng dậy rót trà. Ông hân hoan cảm nhận vị trà nóng bỏng trên môi với
hàng nghìn ký ức thời thơ ấu. Khi ông đặt tách xuống, bà lão áp một bàn
tay lên bàn tay ông.

“Ổn cả chứ?” bà hỏi như thể sự hiện diện của ông vốn đã trả lời cho câu

hỏi rồi.

“Ổn cả…,” ông vừa nói vừa quay sang bà lão,. “tôi đã làm những gì bà

muốn. Giờ thì bà có thể làm những gì bà muốn với cuộc đời mình.”

“Hắn có phải chịu đau đớn nhiều không?”
“Có lẽ hắn vẫn còn đang đau đớn…”
“Hắn chưa chết sao?” bà lão nổi nóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.