vườn." Cậu nhìn xung quanh lối ra vào giờ hoàn toàn im lặng. "Ông ấy đã
trở thành một con sâu. Đó là những gì em định nói với anh."
"Tôi nghĩ rằng chúng ta..." Henry phá vỡ sự im lặng. "...không có thể
dẫm lên ông ta đâu nhỉ?"
Gabriel nhìn anh đầy chán ghét. "Tôi tìm khắp khu vườn. Tôi đã thấy
một số người hầu. Và khi tôi nói "tôi đã tìm thấy" họ thì nó đúng là như thế
đấy. Họ đã bị xé thành...thành từng mảnh." Cậu nuốt và nhìn xuống bộ
quần áo đầy máu của mình. "Tôi nghe thấy một tiếng động, một tiếng rít
cao vút. Tôi quay lại và thấy nó đang đi về phía mình. Một con sâu mù
khổng lồ như một con rồng bước ra khỏi truyền thuyết. Cái miệng nó mở
rộng, đầy những cái răng sắc như dao găm. Tôi quay đi và chạy về phía
chuồng ngựa. Nó trườn sau tôi, nhưng tôi nhảy qua hàng rào và chặn nó lại
ở cổng. Sinh vật đó- cha tôi- không đuổi theo nữa. Tôi nghĩ là nó sợ bị mọi
người nhìn thấy."
"À," Henry nói. "Quá to nên không thể dẫm lên được."
"Đáng nhẽ ra em không nên chạy," Gabriel nói, nhìn anh trai. " Em
nên ở lại và chiến đấu với sinh vật ấy. Có lẽ nó có thể nói lí lẽ với nó được.
Có lẽ Cha đang ở đâu đó trong nó."
"Và có lẽ cậu sẽ bị cắn đôi," Will nói. "Điều mà cậu đang kể, sự biến
dổi thành quái vật, là giai đoạn cuối của đậu mùa quỷ."
"Will!" Charlotte giơ tay ra. "Sao em lại không nói trước?"
"Chị biết đấy, những cuốn sách về đậu mùa quỷ ở trong thư viện,"
Will nói với giọng điệu bị tổn thương. "Em không hề ngăn cấm ai đọc
chúng cả."
"Ừ, nhưng nếu Benedict đang biến thành một con sâu khổng lồ, em ít
nhất cũng phải nhắc đến nó rồi." Charlotte nói. "Vì mối quan tâm chung