CÔNG TY - Trang 119

lưng tôi đau điếng. Tôi lạc tay lái. Cái xe đạp đổ uỳnh. Tôi chỉ kịp kéo tay
Hoàng Anh đứng dậy. Chiếc xe tức khắc trôi xuống con mương người ta
đang đào dang dở ven đường. Hoàng Anh sợ mất chiếc xe, vùng ra, chạy
lao theo, trợt chân ngã lăn xuống mương nước dâng cao. Cho đến bây giờ,
trong tai tôi vẫn vẳng lên tiếng cô gào “Hoà ơi cứu em!” đầy khẩn thiết,
hoảng sợ. Tôi cũng cuồng lên, nhào xuống, vươn tay tóm chặt bàn tay
Hoàng Anh. Lôi được cô lên, tay tôi trầy xước, tươm máu. Hai đứa núp vào
sạp trái cây bên đường trú mưa. Vệt nước mắt chảy loang khắp mặt Hoàng
Anh khi thấy những vết rách dọc cánh tay tôi. Lúc đó, chẳng thấy đau gì cả,
tôi chỉ nghĩ thiết tha rằng mai sau này, dù có là ai, dù có chảy bao nhiêu
máu, nhất định tôi sẽ bảo vệ cô ấy, giải cứu cô ấy bất kỳ tình huống hiểm
nguy nào…

Mưa vẫn dội xuống ào ạt. Bác bảo vệ nhìn khoảnh sân nước dâng lênh

láng, vẻ mặt đầy cảm thông: “Mưa kiểu này, nhà trọ của cậu có dột
không?”. Câu hỏi ném tôi về lại thực tế đang phải đối diện hàng ngày. Bữa
nay cuối tháng rồi, bà chủ khu nhà trọ thế nào cũng í éo réo đóng tiền. Rồi
khoản điện nước cũng vừa tăng giá gần đây. Mưa thế này, sàn nhà chắc
ngập nước rồi, cái tủ vải đựng quần áo thấm ướt hết chứ chẳng chơi. Không
nhớ đến thì thôi, nghĩ tới, thực tế càng thêm nặng nề. Dân sinh viên tỉnh lẻ
như tôi, tốt nghiệp đại học Kinh tế, ra trường đứa nào cũng phải chật vật
kiếm việc. Đứa nào cũng ham bám trụ thành phố, ai mà muốn về tỉnh làm
gì. Thành phố người đông của khó. Cử nhân kinh tế nhiều quá, chỗ làm
ngon lành đâu có nhận những người non nớt thiếu kinh nghiệm. Trôi dạt từ
văn phòng giới thiệu này sang dịch vụ việc làm khác, rốt cục tấm bằng quản
trị kinh doanh loại khá cũng chỉ đủ để tôi xin một chân làm sổ sách chứng
từ trong cái đại lý chuyên tiếp thị sản phẩm tẩy rửa. Trái ngược với giấc mơ
thời sinh viên làm việc trong môi trường kinh doanh chuyên nghiệp, với
máy tính hiện đại, với những cuộc viễn du khắp các miền đất xa xôi, với các
hợp đồng trị giá bạc tỉ, thế giới bao quanh tôi giờ đây chỉ là những gói xà
phòng giặt, nước thơm súc miệng, dầu gội đầu cần phải đong đếm, giao cho
đám nhân viên tiếp thị làm công nhật len lỏi vào mọi ngóc ngách thành phố.
Mùi thơm của những gói kem tắm dầu gội ám ảnh vào cả giấc ngủ của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.