CÔNG TY - Trang 120

Chúng như những bóng ma không hình thù nhưng trói chặt tôi lại vào đủ
thứ lo âu vặt vãnh. Làm suốt, làm suốt, tôi cũng chỉ dừng ở mức một nhân
viên cạo giấy xoàng xĩnh, không ngóc đầu lên nổi. Điếu thuốc hút đến đót
rơi tàn xuống đầu gối quần. Tôi phủi nhẹ. Một lỗ thủng hiện ra. Bác bảo vệ
cười xoà, an ủi: “Đừng lo, lỗ thủng tí xíu. Nói nhỏ bạn gái nó mạng lại cho
mà mặc. Vụ này phụ nữ khéo lắm, làm mấy hồi!”. Một lần nữa, tôi lặng đi.
Tại sao khi tôi đã bắt đầu nguôi ngoai nỗi đau mang tên Hoàng Anh, thì
luôn luôn có những chuyện tình cờ gợi nhớ, khiến tôi đau đớn, hệt như vết
thương mới vừa nứt vỡ, chứ chẳng phải đã qua gần bốn tháng rồi. Tôi đứng
ngay lên: “Thôi, cháu về đây xem nhà trọ dột nát ra sao!”. “Ừa, chạy lẹ đi! -
Bác bảo vệ hồ hởi, nói chắc mẩm - Chắc là còn qua đón bạn gái chứ gì!”.
Tôi đành gật nhẹ. Nước mắt ứa ra nơi khoé. Tôi bước thẳng ra dưới khoảng
trời đang vãn dần mưa, chẳng muốn ai biết là mình đang khóc.

Dọn dẹp tàn tích mưa dột trong căn phòng trọ, rồi ăn qua loa gói mì

xong cũng gần 9 giờ tối. Thay bộ đồng phục áo vàng quần đỏ, tôi lại dắt xe
cái xe cub chạy thẳng ra đường, đến 24 giờ 7 ngày - cái siêu thị nhỏ chuyên
bán hàng thực phẩm và nhu yếu phẩm về khuya. Khi Hoàng Anh nói lời
chia tay, vùng vẫy thoát khỏi cơn suy sụp tinh thần kéo dài, tôi đã xin được
một chân bán hàng ở cái siêu thị nhỏ. Công việc cũng nhẹ nhàng, tuần bán 4
đêm, lương 800 ngàn một tháng. Dù sao, nếu không đi làm kiểu này, thời
gian đó, tôi cũng không sao chợp mắt được vì đau đớn. Dần dần, nỗi đau
cũng nguôi ngoai trong chuỗi việc làm tất bật. Công việc bán hàng giúp tôi
nhìn thấy thêm nhiều hạng người, biết được nhiều thói quen khác lạ mà nếu
chỉ làm việc như các viên chức khác, tôi sẽ không sao hình dung nổi. Chẳng
hạn có những dân chơi sang trọng, đi xe SH, quần áo đắt tiền, dắt theo bạn
gái ăn mặc thật bắt mắt sau một đêm chơi khuya bỗng trở nên nhếch nhác,
trắng bệch ra như mấy con cá ươn, sực nức hơi men và mùi nước hoa tàn
héo. Họ tấp vào siêu thị, ồn ào mua mấy gói mì tôm và hộp sữa lạnh, rồi
biến mất vào bóng đêm. Có cô vũ nữ thân hình bốc lửa, cặp chân dài lúc
nào cũng mang vớ nylon đen, rụt rè đẩy cửa kính, mua cho đứa con nhỏ ở
nhà gói bột dinh dưỡng. Chẳng biết bình thường lúc hành nghề ra sao, chứ
khi đứng trong vùng đèn sáng trước mắt dò hỏi của kẻ lạ, cô ta như lo sợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.