CÔNG TY - Trang 136

20
Hoàng Anh

- cười và đau nhói



Buổi sáng thức giấc bên cạnh Peter Yeo, với tôi, chưa bao giờ là một

cảm giác dễ chịu. Không chỉ lời nói hay ý nghĩ, mưu toan giấu kín gây nên
nỗi sợ hãi, mà ngay cả bản thân con người ông ta khi gần gũi nhất, từ làn da
cho đến hơi thở cũng phả ra làn hơn giá lạnh. Peter thường ghé qua chung
cư đột xuất. Một đôi lần, tôi tỏ ý than phiền. Có thể tôi đi học ngoại ngữ
buổi tối hoặc bận ghé qua cửa hàng mua sắm gì đó. Tôi muốn được báo
trước để chủ động hơn về thời gian. Peter nhìn tôi bằng đôi mắt trống rỗng:
“Nếu không có gì che giấu, tại sao em cần phải được báo trước?”. Tôi lặng
im, chẳng tìm ra cách giải thích nào khả dĩ. Xuất hiện nửa như một chủ nhà
lạnh nhạt, nửa như một vị khách ngạo màn, Peter uống một chút rượu rồi
bảo tôi vào giường. Đúng 2 giờ sáng ông ta rời đi, mọi hành động êm ru,
như thể tay chân ông ta bọc kín bằng những miếng đệm chống âm thanh.
Peter không biết tôi rất tỉnh ngủ. Mọi hành động ông ta làm đều được tôi
quan sát qua đôi mắt khép hờ. Bóng người mặc quần áo hằn lên trong đêm
tối. Cách ông ta hút vội điếu thuốc cho tỉnh táo. Cặp kính trắng loé sáng khi
phản chiếu thoáng qua bóng đèn hắt ra từ phòng tắm. Rồi ông ta rút ví,
kiểm tra lại số tiền xem có lấy trộm hay không… Nhiều lần như thế mà tôi
vẫn không sao quen được. Tôi nín thở, lặng đi vì bị sỉ nhục. Hệt như một kẻ
bị ma ám, tôi luôn tự ngủ phải tẩy xoá những hình ảnh ấy ra khỏi óc càng
sớm càng tốt.

Thời gian đầu, khi mới chuyển về căn hộ cao cấp, biết Peter chi tiền để

tôi có một nơi sống đầy đủ tiện nghi, tôi mơ hồ hy vọng đến một lúc nào đó,
ác cảm và nỗi lo âu sẽ trôi qua. Có thể tôi sẽ cảm thấy gần gũi với ông ta
hơn. Tình cảm gắn bó thường bắt đầu từ lòng biết ơn. Tuy nhiên, đó là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.