CÔNG TY - Trang 138

sàng nhẫn tâm thực hiện những gì tôi muốn. Ông ta mưu mô ư? Tôi đã bắt
đầu học cách đọc trọn những ý nghĩ giấu kín bên trong cái đầu hình quả
trứng. Và tôi biết, tôi chỉ chịu đựng thêm ít lâu nữa mà thôi. Một khi có
được CD Nguyên rồi, với những kinh nghiệm học được từ đối thủ, chính tôi
sẽ là người đè bẹp Peter chứ không ai khác.

Các đây hơn một tháng, hơi khác thường, Peter đến sớm. Đi làm về, tôi

đã thấy ông ta ngồi trong salon, uống rượu và mải mê theo đuổi ý nghĩ nào
đó. Nghe tiếng cửa mở, ông ta nhìn lên, mỉm cười, ánh mặt dịu dàng khác
lạ. Bất kể tôi đang nấu cơm trong phòng bếp, ông ta bước tới ôm tôi từ phía
sau. Chảo mì cháy đen.

Tôi uể oải cựa mình trên gối. Sáng chủ nhật dài. Tiếng nước loang

toang bên trong phòng tắm là âm thanh duy nhất khua rộn sự im lặng. Tôi
với tay bật nút dàn máy nghe đĩa. Một bài hát tiếng Hoa xưa cũ của Đặng
Lệ Quân rỉ ra uể oải. Vỏ đĩa có lời đề tặng âu yếm và chữ ký của Hoà vứt
dưới thảm. Peter đã tìm thấy đĩa hát trong đống đồ đạc của tôi ư? Khoảnh
khắc rất ngắn, tim tôi như ngưng đập. Sinh nhật tôi cách đây gần một năm,
Hoà đã tặng tôi đĩa nhạc. Lúc ấy, anh mới đăng ký học một lớp tiếng Hoa.
Học ngoại ngữ bằng âm nhạc luôn là một cách học thú vị. Thú vị hơn nữa
khi chia sẻ niềm vui ấy với người yêu. Hoà từng nói với tôi như vậy. Tôi
nghe đĩa nhạc có kèm lời dịch mà anh tặng đúng một lần, không thiết tha gì.
Dù lời lẽ ca từ cần phải mơ mộng khoa trương đôi chút, nhưng thứ tình yêu
chỉ là hẹn hò, nhớ nhung, là ánh trăng, lá thu bay và hoa hồng đọng sương
vẫn khiến tôi cồn lên cảm giác khó chịu. Liệu người ta có thể cảm nhận hết
thảy những điều lãng mạn đó khi trong bụng phải tính toán từng bữa cơm,
từng lít xăng đổ vào xe để chạy, ruột gan lúc nào cũng cồn cào nỗi lo khoản
tiền điện nước phải đóng cuối tháng? Hoà khác. Anh tin rằng chính những
thứ đó mới là phần quan trọng nhất của tình yêu. Tôi rời xa Hoà, vì anh
nghèo, gắn bó với anh đời tôi vô vọng, nhưng cũng là vì tôi căm ghét những
ý nghĩ viển vông như thế. Tôi đã cất tất cả đồ đạc liên quan tới Hoà vào một
chỗ khuất. Chẳng rõ vì sao Peter lại lôi ra được cái đĩa nhạc ngớ ngẩn này.
Tôi với tay tắt phụt đĩa nhạc. Peter hiện ra ngay, quấn ngang người mảnh
khăn bông. Ông ta hất cằm, ra lệnh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.