CÔNG TY - Trang 140

Ông tìm kiếm một thứ gì đó trong người tôi, trong đầu tôi. Rồi ông ta thì
thào xin lỗi, vì đã làm tôi đau. Peter trở dậy, xem kỹ vết thương của tôi nơi
đầu gối. Sự ân cần của ông ta khiến tôi sợ hãi chẳng kém gì lúc ông ta im
lặng lạnh lẽo. Tôi không hề nhận ra gã chủ với làn da lạnh như kim loại, với
những nhận xét cay độc có thể buông ra bất cứ lúc nào. Peter biến thành
một kẻ hoàn toàn khác lạ. Trong lúc bấn loạn đó, tôi không nhận ra Peter
không hề sử dụng Durex như thường khi…

Một tháng liền sau đó, tôi không gặp Peter. Tại Red Sun, mọi người

đều nhẹ nhõm khi Peter vắng mặt. CD Nguyên thông báo lý do Peter về
nước là giải quyết việc gia đình. Vợ ông ta gặp tai nạn ô tô. Tôi choáng
váng nhận ra ngày vợ Peter chết cũng chính là cái đêm ông ta biểu hiện tình
cảm khác thường với tôi. Thật khủng khiếp, vợ chết và ăn nằm với một cô
gái khác. Cô gái đó chính là tôi. Ý nghĩ ám ảnh đến nỗi tôi không sao nhúc
nhích tay chân. Buổi chiều hôm ấy, tôi như kẻ thất thần. Ngỡ tôi làm việc
kiệt sức, CD Nguyên đưa tôi về nhà. Lần đầu tiên, anh muốn lên căn hộ tôi
sống xem sao. Điều này, tôi mong muốn từ lâu. Chỉ cần anh ngủ lại với tôi
một lần, mọi việc sau đó sẽ diễn tiến dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng, đêm
đó, tôi không sao chịu đựng nổi. Tôi đã từ chối Nguyên.

Dạo gần đây, sức khỏe tôi có vài điểm bất thường. Thể chất tôi vốn

khoẻ mạnh. Vậy mà tôi lại bị nhức đầu và mệt mỏi liên tục. Tôi gầy rộc đi,
hệt như có một sinh vật nào đó đang ăn mòn tôi từ bên trong. CD Nguyên lo
lắng mỗi khi nhìn tôi. Anh nhất định bắt tôi đi khám sức khoẻ. Lần lữa mãi,
sáng thứ năm, tôi xin nghỉ nửa buổi, ghé đến bệnh viện. Thật nhanh chóng,
bác sĩ vui vẻ chúc mừng. Trước cái tin báo khủng khiếp không hề mong đợi
như thế, tôi biết làm gì khác ngoài việc giữ vẻ mặt bình thản và mỉm cười.
Một nụ cười đau nhói. Bước ra khỏi phòng khám, tôi bước đi loạng choạng.
Lời nói của bác sĩ mãi âm oang trong đầu tôi: “Cô đã có thai… cô đã có
thai…”

Peter Yeo vừa về thành phố. Ông ta đã trở lại bình thường. Tôi có nên

báo tin cho Peter biết hay không? Tôi phải xử lý vụ này như thế nào? Câu
hỏi như những dải dây thừng siết lấy cổ tôi, khiến tôi không sao thở được.
Cuối cùng, tôi gọi điện, hẹn gặp ông ta vào buổi chiều. Qua điện thoại,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.