CÔNG TY - Trang 142

21
Hoàng Anh

- cú ngoặt



Ngồi trong xe, tôi đeo lên cặp kính đen choán kín mặt, dù trời đã về

chiều. Cảm giác ngột ngạt vẫn choán đầy trong tôi. Tôi vẫn chưa biết sẽ mở
lời nói với Peter về cái thai trong bụng ra sao. Nếu ông ta điên lên, biết đâu
tôi sẽ bị rứt ra khỏi vị trí trưởng phòng Sales ở Red Sun. Căn hộ chung cư
cao cấp cũng không có chỗ cho tôi nữa. Chân trời trước mặt đang ánh tím
chuyển sang tối sẫm. Bóng tối nhập nhoạng chảy lan xuống những nóc nhà
và các tán cây hai bên đường. Từ lúc nào đó, thói quen sử dụng kính râm
buộc chặt vào tôi. Chỉ là một cặp mắt kính tối màu bản rộng, nhưng đủ
khiến nguời ta cảm thấy an toàn. Hệt như khi đeo nó lên, tôi biến thành một
loài thú an toàn trong chỗ ẩn nấp riêng, tách ra khỏi thế giới bên ngoài đầy
rẫy nguy hiểm mà vẫn mặc sức quan sát mọi diễn biến vây quanh mình.
Chăm chú vào tay lái, Peter Yeo liếc nhìn sang tôi, nói khẽ:

- Bỏ kính ra đi. Chẳng ai nhìn thấy cô ngồi trong xe tôi vào giờ này nữa

đâu!

- Chẳng sao cả, tôi vẫn nhìn thấy mọi thứ.
Peter im lặng. Khác hẳn thường khi, ông ta sẽ cáu gắt nếu tôi không

làm theo lệnh ông ta, dù chỉ là các yêu cầu vặt vãnh. Chừng như quãng thời
gian hai tháng về nước lo chuyện tang chế cho vợ biến ông ta thành một kẻ
khác hẳn. Vết nhăn hằn ngang trán Peter không còn khắc nghiệt. Thay vào
đó, nó chỉ gợi lên cảm giác mệt mỏi và trống rỗng của một người đột nhiên
nhận ra sự thật u ám nào đó. Nhìn nghiêng, thỉnh thoảng chóp mũi ông ta co
lại trong giây lát thành vài nếp nhăn thoáng qua. Thật kỳ quặc, dấu hiệu cho
thấy sự yếu ớt của con người lại lộ ra ở những chi tiết nhỏ nhặt như thế.
Vẫn còn đó vẻ lạnh lùng xa cách nơi Peter. Nhưng bên dưới lớp vỏ đáng sợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.