Không nói gì thêm, Lim hối hả gạt chống xe. Cô đá phăng mấy cái cờ-
lê mỏ- lết sửa xe. Một bên cốp sơn màu sặc sỡ cũng chưa được gắn vào, bị
đá mạnh, văng xủng xoảng. Cuối cùng thì chiếc xe bọ hung cũng nổ máy,
khói trắng phun mù mịt. Tôi nhảy lên yên xe, một lần nữa ngoái nhìn về sau
lưng. Thùng thang máy đã chạm đất. Cánh cổng kim loại sáng trắng trượt
mở. Peter Yeo nhảy bổ ra. Ông ta nhìn quanh, hấp háy mắt cho quen với thứ
ánh sáng mở đục. Lim bóp côn, rồ ga. Chiếc xe bọ hung sặc sỡ lao vút.
Peter Yeo chạy dọc lối đi trắng đục, tay đưa về trước, như muốn núm níu tôi
lại. Ông ta gào lên: “Hoàng Anh, đứng lại ngay!”. Tôi áp trán vào gáy Lim,
giọng đanh lại: “Đừng để ý. Chạy đi!”. Cái xe trườn lên đoạn dốc uốn cong,
chạy thẳng về cửa tầng hầm. Đã quá giờ làm việc theo quy định của nhân
viên các văn phòng trong cao ốc. Chiếc barie bảo vệ cổng chính hạ xuống.
Người vệ sĩ ngồi sát bên ô cửa phụ, lối dành cho người đi bộ. Anh ta nhíu
mày, nhìn chiếc xe vespa cũ đang điên cuồng chạy ra bằng vẻ mặt hết sức
khó chịu. Người vệ sĩ đưa cái còi lên miệng, huýt mạnh, gập tay ra hiệu,
yêu cầu Lim và tôi phải xuống xe trình giấy tờ. Tôi như phát cuồng khi
nhận ra Peter đã ngồi vào bên trong chiếc xe hơi xám bạc, mở máy, luồng
đèn pha sáng loá đã rực lên, chỉ cách cửa tầng hầm vài chục mét mà thôi.
Lim cho xe chạy chậm, như thể chuẩn bị dừng lại. Anh vệ sĩ cau có tiến về
phía chúng tôi, càu nhàu: “Sao giờ này mấy cô mới về? Đưa giấy tờ xe
kiểm tra!”. Vậy là chẳng còn gì để mất nữa, tôi dợm bước xuống, nghĩ tuyệt
vọng. Bất thần, chiếc xe vespa lồng lên. Tôi đổ ập vào Lim, níu chặt hông
cô ta. Bằng tốc độ chóng mặt, Lim cho cái xe lao lên, buộc gã vệ sĩ phải nép
sát vào cây cột. Chiếc vespa lao vút qua ô cửa phụ, nhanh đến mức gã vệ sĩ
chỉ há hốc miệng, không kịp phát ra âm thanh nào. Đúng lúc đó, xe của
Peter Yeo chạy ra đến nơi, hy vọng bắt kịp chiếc vespa. Nó đành dừng
khựng trước cái barie chắn ngang khốn kiếp, giận dữ nhìn theo Lim chở tôi
lao phút ra con đường lồng lộng gió, ngập tràn xe cộ.
Ngồi sau con xe bọ hung, tôi thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng tim tôi
vẫn đập mạnh đến mức Lim còn nghe thấy. Lúc này, nỗi sợ trong tôi thấm
sang cô. Lim cho xe chạy lúc nhanh lúc chậm, có lúc dừng lại đột ngột để