món hấp dẫn nhất. Tôi có băn khoăn khi triển khai các chiêu thức của Ms.
Bảo vào công việc? Tôi có run sợ khi lần đầu tiên nhận khoản tiền không
minh bạch từ phía đối tác? Các câu hỏi ấy không phải không xuất hiện. Vấn
đề chính là tôi đã đủ mạnh mẽ và quyết đoán để gạt chúng sang một bên.
Dần dần, tất cả đều trở nên dễ dàng. Tôi chưa thể gọi là giàu có. Tuy nhiên,
tiền đang dày lên trong tài khoản của tôi. Một vài mục tiêu mới lại hiện ra.
Dạo gần đây, tôi có thú vui rút một cọc tiền dành dụm gửi trong ngân
hàng mang về nhà. Toàn những tờ bạc lớn. Tôi chậm rãi đếm và đếm. Cảm
giác mệt mỏi tiêu tán. Tôi nhìn thấy những đích đến đang nhích tới gần hơn.
Có lúc tôi nhận ra mình ngủ thiếp đi giữa những tờ giấy bạc bề bộn trên
nệm. Có lúc, đôi mắt ngơ ngác của Lim, ánh nhìn buồn thương của Hòa, tia
mắt nhói buốt của Kat và cả gương mặt tăm tối tuyệt vọng của Peter Yeo
đột ngột hiện ra. Như các bóng má, các hình ảnh hư ảo chen vào khoảng
giữa những tờ bạc. Một cơn giận vô cớ ập đến. Đầu tôi muốn vỡ tung. Tôi
ngã vật ra giường, mồ hôi toát ra như tắm. Tôi run lên vì lạnh. Bỗng dưng,
tôi hiểu, mình quá cô độc. Tôi cần có một người nào đó mang hơi ấm đến
cho tôi siết bao.
Tôi mở điện thoại. Những cái tên lướt qua trong một danh sách dài dặc,
nhưng thật vô hồn. Đây là các sếp. Đây là các nhân viên. Đây nữa là những
người hợp tác làm ăn. Đó là những con số thường xuyên tôi sử dụng.
Nhưng đâu mất rồi cái tên của những người đã từng thương tôi, quý tôi,
những người từng đưa tay kéo tôi dậy, nâng đỡ tôi lúc tôi nghèo khó khốn
đốn nhất? Rúc sâu vào trong góc giường, tôi đưa mắt nhìn quanh. Căn hộ
đầy ắp đồ đạc đắt tiền mà sao vẫn trống rỗng. Hòa về quê rồi. Kat bị tôi
đâm vào tim một vố đau điếng cũng mất tăm mất tích. Chắc cô ấy đã bỏ về
Uc, thậm chí không thèm đoái hoài đến khoản tiền nhà tôi còn chưa trả.
Gặp tôi ở công ty, Peter Yeo chẳng bao giờ để lộ cảm xúc mảy may. Chỉ là
mối quan hệ công việc đơn thuần. Ngay cả một người bạn để bộc bạch, như
Lim ngày xưa, tôi cũng không có. Tôi vùi điện thoại xuống dưới gối, nhắm
nghiền mắt. Gió thốc qua cửa sổ. Ngoài kia, khoảng trời thành phố tối đen.
Tôi chồm dậy bật ngọn đèn ngủ. Ngày mai là sinh nhật tôi. Ngày mai tôi 25
tuổi. Như thông lệ, hẳn CD Nguyên sẽ đại diện ban giám đốc tặng hoa và