CÔNG TY - Trang 67

12
Hoàng Anh

- học bay



Bước ra khỏi khu vực cao ốc, tôi đi chậm rãi dọc theo các vỉa hè. Hơi

nóng buổi chiều phả lên từ các phiến gạch xám. Mấy tiệm cà phê ghế vải
dưới chân các toà cao ốc đầy ắp những người khách trẻ tuổi dáng vẻ sang
trọng. Nụ cuời vui tươi. Ánh nhìn lấp lánh. Những sinh vật hạnh phúc như
lạc đến từ thế giới khác, với quần áo đẹp đẽ không chê vào đâu được,
những chiếc xe trị giá cả một gia tài của họ để hờ hững thành hàng dài trên
vỉa hẻ. Một ly nước họ đang uống kia đủ cho tôi đi chợ hai ngày. Số tiền
một chiếc xe máy của họ có thể dựng lại căn nhà ở quê cho ba má tôi thật tử
tế… Những hình ảnh, các phép tính toán so sánh cứ hiện lên trong đầu tôi,
chói chang, hết sức khó chịu. Tôi ngoảnh mặt đi, bước thật nhanh. Băng
qua đường sẽ đến chỗ tôi gửi xe máy. Một chiếc xe hơi từ tầng hầm đi lên,
lao xuống vỉa hè, suýt đâm sầm vào tôi. Nhảy vọt qua lằn ranh an toàn, tôi
hoảng sợ ngoảnh nhìn kỹ hơn chiếc xe. Sau tay lái, Peter Yeo đang thản
nhiên nói chuyện với một người khách ngồi ghế bên cạnh. Chừng như ông
ta không hề nhận ra kẻ suýt bị ông đâm phải là tôi - người mà cách đây
chưa đầy nửa tháng, ông ta đã tha thiết mời mọc đi ăn, hỏi han và lắng nghe
ý kiến, rồi sau đó đã nghĩ ra cách che chắn cho tôi, lật ngược tình thế khi
phá vở thủ đoạn đê tiện lùi hoãn hợp đồng của Ms. Bảo. Sau vài giây khựng
lại, chiếc xe ô- tô màu xám bạc rẽ ra đại lộ, lao vút đi. Đứng dưới cột đèn
sắt, bỗng dưng toàn thân tôi run bắn lên. Hệt như tôi đang bị cảm sốt. Lần
đầu tiên, tôi ý thức trọn vẹn về vị trí bấp bênh của chính mình. Ừ, bất kể lúc
nào, chỉ cần một chút sơ suất, tôi sẽ bị nghiền nát trong cỗ máy chuyển
động bất tận của Red Sun. Chỉ cần lơi tay ra, không chắc chân trụ vững, bất
kỳ ai cũng có thể hất văng tôi sang bên lề cuộc sống nơi đô thị phồn hoa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.