CỌP TRẮNG - Trang 175

đến một đoạn trong Bhagavad Gita

[21]

, khi thần Krishna - một người lái xe

lừng danh sử sách - dừng cỗ xe đang đánh và cho hành khách của mình lời
khuyên tuyệt vời về sự sống và cái chết. Như Krishna, tôi nói chuyện triết lí
- tôi pha trò - thậm chí tôi hát - tất cả để làm ông Ashok thấy thư thái hơn.

Bé con, tôi nghĩ trong lúc xoa lưng ông ấy khi ông ọe và nôn ra lần nữa,
con to xác đáng thương.

Tôi đưa tay lau chất nôn trên môi ông, rồi nói những câu vỗ về. Tim tôi thắt
lại khi chứng kiến ông phải khổ sở thế này - nhưng từ lúc nào mối lo lắng
thực tâm của tôi dành cho ông chấm dứt và từ đâu lợi ích bản thân tôi trỗi
dậy, tôi cũng không biết: không một đầy tớ nào có thể nói trong thâm tâm y
có động cơ gì.

Chúng tôi căm ghét chủ mình đằng sau vẻ ngoài yêu mến - hay là chúng tôi
yêu mến họ đằng sau vẻ ngoài căm ghét?

Chiếc Chuồng Gà giam hãm đã khiến chúng tôi trở nên khó hiểu với chính
mình.

Ngày hôm sau tôi đến một ngôi đền bên đường ở Gurgaon. Tôi đặt một
rupee trước hai cặp mông thần được thờ ở đấy rồi cầu nguyện bà Pinky và
ông Ashok sẽ đoàn viên, sống cuộc đời hạnh phúc bên nhau tại New Delhi.

***

Một tuần lễ trôi qua như thế, và rồi Cầy Mangut xuất hiện từ Dhanbad. Ông
Ashok cùng tôi đến ga tàu để đón ông ta.

Ông ta vừa đến, mọi thứ đối với tôi thay đổi. Sự thân mật giữa tôi và ông
Ashok chấm dứt.

Một lần nữa, tôi chỉ là thằng tài xế. Một lần nữa, tôi chỉ là kẻ nghe lỏm.

“Em nói chuyện với cô ấy tối hôm qua rồi. Cô ấy sẽ không quay về Ấn Độ
nữa. Bố mẹ cô ấy rất hài lòng với quyết định của con. Chuyện chỉ có thể kết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.