CỌP TRẮNG - Trang 173

Chuyện tương tự cũng xảy ra đêm hôm sau.

Đêm thứ ba ông ấy cũng say khướt, nhưng còn tỉnh táo.

“Chở ta,” ông ta bảo. “Đi bất kì nơi nào cậu muốn. Đến khu mua sắm. Đến
khách sạn. Đâu cũng được.”

Tôi chở ông lòng vòng quanh những khu mua sắm và khách sạn hào nhoáng
ở Gurgaon, ông ngồi rũ rượi ở băng ghế sau - đến điện thoại cũng không
buồn nhấc lên, dù chỉ một lần.

Khi cuộc sống của chủ bị đảo lộn, cuộc sống của đầy tớ cũng thế. Tôi nghĩ,
Có thể ông ấy chán Delhi rồi. Liệu ông ấy có trở về Dhanbad không nhỉ?
Khi đó thì chuyện gì sẽ xảy ra với mình?
Bụng dạ tôi rối bời. Tôi nghĩ mình
sẽ phọt cứt ra ngay đấy, lên yên xe, lên hộp số.

“Dừng xe lại,” ông bảo.

Ông mở cửa xe, đặt tay lên bụng, cúi xuống nôn ra đất. Tôi lấy tay lau
miệng cho ông, giúp ông ngồi xuống bên vệ đường. Xe cộ lao ầm ĩ qua
chúng tôi. Tôi vỗ lưng ông.

“Ông uống nhiều quá, thưa ông.”

“Tại sao đàn ông lại uống rượu, hở Balram?”

“Con không biết ạ.”

“Dĩ nhiên rồi, ở giai cấp của cậu thì biết gì... Để ta nói cho mà nghe,
Balram. Đàn ông uống rượu vì họ chán ngán cuộc sống. Ta nghĩ ngày nay
giai cấp và tín ngưỡng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Bố ta bảo, “Không, đừng
cưới nó, nó khác...” Ta...”

Ông Ashok quay mặt đi, tôi xoa lưng ông, nghĩ ông sắp nôn lần nữa, nhưng
cơn co thắt qua đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.