CỌP TRẮNG - Trang 172

“Không cần đâu.” Tôi nghĩ ông sẽ xin lỗi vì suýt giết tôi, nhưng ông chẳng
nói gì về chuyện ấy.

“Thưa ông, ông phải ăn. Nhịn đói không tốt cho sức khỏe... Xin ông làm
ơn.”

Thở dài, ông để tôi vào.

Giờ thì bà ta đã đi, tôi biết mình có bổn phận giống như người vợ đối với
ông ấy. Tôi phải đảm bảo ông ăn ngủ tử tế, không bị gầy đi. Tôi làm bữa
trưa, dọn cho ông ăn, rồi rửa bát. Sau đó tôi đi xuống và chờ chuông reo.
Lúc tám giờ, tôi đi thang máy lên lần nữa. Áp tai vào cửa, tôi nghe ngóng.

Chẳng có gì. Tịnh không tiếng động.

Tôi bấm chuông: không trả lời. Tôi biết ông ấy không thể nào đi ra ngoài -
dù gì tôi cũng là tài xế của ông ấy. Ông có thể đi đâu mà không có tôi?

Cửa mở. Tôi bước vào.

Ông nằm dưới tấm hình đóng khung của hai con chó Pomeran, một cái chai
nằm trên chiếc bàn gỗ gụ trước mặt, hai mắt nhắm nghiền.

Tôi ngửi cái chai. Whisky. Gần hết. Tôi đưa nó lên mồm nốc sạch chỗ còn
lại.

“Ông ơi,” tôi gọi, nhưng ông ấy không tỉnh dậy. Tôi ấn vào người ông. Tôi
tát vào mặt ông. Ông ấy liếm môi, rít răng. Ông ấy sắp tỉnh, nhưng tôi vẫn
tát ông thêm cái nữa.

(Một thói quen của đầy tớ lâu năm. Tát mặt chủ khi ông ta đang ngủ. Giống
như nhảy lên gối khi chủ không có ở đấy. Hay tiểu tiện lên cây cối của họ.
Hoặc là đánh, đá chó cưng của họ. Thú vui của những đầy tớ thơ ngây.)

Tôi lôi ông ấy vào phòng ngủ, kéo chăn đắp lên người, tắt đèn, rồi đi xuống.
Tối nay sẽ chẳng phải lái xe đi đâu, vì thế tôi đi đến Cửa hàng rượu Anh
“Action”. Mũi tôi vẫn còn nồng nặc mùi rượu whisky của ông Ashok.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.