CỌP TRẮNG - Trang 176

thúc theo cách này.”

“Đừng lo lắng gì về chuyện ấy cả, Ashok ạ. Không sao đâu. Và đừng gọi
cho nó nữa. Anh sẽ lo liệu từ Dhanbad. Nếu nó làm ầm ĩ đòi tiền của chú,
anh chỉ cần nhẹ nhàng nhắc lại chuyện đâm xe rồi bỏ trốn, thấy chưa?”

“Em không lo về chuyện tiền nong, anh Mukesh...”

“Anh biết, anh biết.”

Cầy Mangut đặt tay lên vai ông Ashok - như Kishan từng nhiều lần đặt lên
vai tôi.

Xe chạy ngang qua một khu ổ chuột: đó là một dãy lều tạm bợ của những
công nhân làm việc ở một công trường nào đó. Cầy Mangut nói gì đấy,
nhưng ông Ashok không chú tâm - ông đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Mắt tôi
tuân theo mắt ông ấy. Tôi thấy những cái bóng san sát nhau của dân cư khu
ổ chuột trong các túp lều; ngài có thể nhận ra một gia đình - một người
chồng, một người vợ, một đứa con - tất cả quây quần quanh bếp lò trong
một túp lều, thắp sáng bằng một chiếc đèn vàng. Mối thâm tình quá ư trọn
vẹn - trọn vẹn đến đau lòng. Tôi hiểu những gì ông Ashok đang trải qua.
Ông nhấc tay lên - tôi chuẩn bị chờ cái chạm tay của ông - nhưng ông đã
quàng nó qua vai Cầy Mangut.

“Khi còn ở Mỹ, em nghĩ gia đình là gánh nặng, em không phủ nhận chuyện
đó. Khi anh và Bố tìm cách ngăn cản em cưới Pinky vì cô ấy không phải tín
đồ Ấn Độ giáo, em đã rất giận hai người, em không phủ nhận chuyện đó.
Nhưng nếu không có gia đình thì một thằng đàn ông chẳng là cái gì cả.
Hoàn toàn chẳng là cái đinh gì. Em chẳng có gì ngoài cậu tài xế này trước
mặt em trong năm đêm liền. Bây giờ thì ít ra em cũng có một người nào đó
thực sự bên cạnh: anh.”

Tôi đi lên căn hộ cùng họ; Cầy Mangut muốn tôi nấu cho ông ta ăn, tôi làm
món daalchapatis

[22]

, kèm một đĩa đậu bắp. Tôi phục vụ họ, sau đó rửa

dao đĩa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.