CỌP TRẮNG - Trang 178

Cầy Mangut đặt thư xuống.

“Đầy tớ chỉ mong có thế. Tiền, tiền, tiền. Gọi chúng là đầy tớ chứ chúng
toàn là hút máu mình thôi, đúng không?”

Ông ta tiếp tục đọc thư.

“Với anh Kishan của cháu bà chỉ cần nói, “Bây giờ đến lúc rồi” là nó làm
ngay - nó cưới vợ liền. Với cháu, bà không ra lệnh. Cháu khác với tất cả
những đứa còn lại. Cháu sâu sắc, giống mẹ cháu. Từ khi còn bé cháu đã
như thế rồi; khi cháu đứng gần cái ao và nhìn chăm chú Pháo đài đen với
cái mồm há hốc, bất kể sáng, chiều, tối. Vì vậy bà không ra lệnh cho cháu
cưới vợ. Mà bà chỉ gợi nhắc cho cháu về những niềm vui của đời sống hôn
nhân. Nó tốt cho mọi người. Mỗi khi trong làng có một đám cưới thì trời
mưa nhiều hơn. Con trâu nước béo hơn lên. Nó sẽ cho nhiều sữa hơn. Đây
toàn là chuyện thực cả. Tất cả chúng ta đều rất tự hào về cháu, vì được lên
thành phố. Nhưng cháu phải thôi chỉ nghĩ về bản thân mà còn phải nghĩ về
cả chúng ta nữa. Trước tiên cháu phải về thăm nhà và ăn món cà ri gà của
bà. Bà nội yêu của cháu. Kusum.”

Cầy Mangut định đưa thư cho tôi, nhưng ông Ashok cầm lấy nó để đọc lại.

“Đôi khi họ thể hiện tình cảm thật xúc động, những người dân làng này,”
ông ta nói, trước khi ném lá thư lên bàn để tôi tự nhặt lên.

Sáng hôm sau, tôi lái xe đưa Cầy Mangut ra ga tàu hỏa, mua món ăn nhẹ ưa
thích của ông ấy, món dosa, rồi lại moi khoai tây ra vứt xuống đường ray
trước khi đưa cho ông ta. Tôi ngồi bẹp xuống sàn chờ đợi. Ông ta ngồi trên
xe nhai dosa nhồm nhoàm; ở phía dưới trên đường ray, một con chuột đang
gặm nhấm những miếng khoai tây bị vứt bỏ.

Tôi lái xe về căn hộ. Tôi đi thang máy lên tầng mười ba. Cửa mở.

“Thưa ông!” tôi thét lên khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách.
“Thưa ông, như thế này là điên rồ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.