CỌP TRẮNG - Trang 179

Ông ấy đã cho chân vào một chiếc xô nhựa và đang tự tay xoa bóp chúng.

“Ông phải nói với con chứ, con sẽ xoa bóp cho ông!”

Tôi hét lên, cúi xuống chạm vào chân ông.

Ông ta rít. “Không!”

Tôi đáp. “Vâng, thưa ông, phải thế - con sẽ không làm tròn bổn phận nếu để
ông tự mình làm thế!” rồi thọc tay vào nước bẩn trong xô, bóp chân chân
ông.

“Không!”

Ông Ashok đá cái xô, nước tràn lênh láng lên sàn nhà.

“Các người còn ngu ngốc đến mức nào nữa?” Ông ta chỉ tay ra cửa. “Đi ra!
Có thể để cho ta yên trong năm phút một ngày được không? Cậu nghĩ cậu
có làm được thế không?”

***

Tối hôm ấy tôi lại phải chở ông đến khu mua sắm. Tôi ngồi trong xe sau khi
ông ấy đã bước xuống; không nhập hội với đứa tài xế nào.

Dù vào ban đêm, các công trường xây dựng ở Gurgaon vẫn làm việc -
những ngọn đèn to chiếu xuống từ các cao ốc, bụi bốc lên từ những hố hầm,
giàn giáo đang được dựng lên, còn con người và động vật, bị dựng dậy
trong lúc ngủ, mắt nhắm mắt mở lững thững vác xà bần, gạch đá.

Tại một công trường có người đang dắt theo một con lừa; nó chở cái yên
màu đỏ tươi, trên yên là hai máng kim loại chất đầy xà bần. Phía sau nó có
hai con lừa bé hơn, màu giống nhau, cũng bị chất lên những cái máng đầy
ngập xà bần. Mấy con lừa bé đi chậm hơn, còn con lừa đầu đàn thường hay
dừng lại và ngoái đầu ra sau như thể nó là mẹ của hai con kia.

Ngay lập tức tôi biết chuyện gì đang làm tôi bức bối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.