CỌP TRẮNG - Trang 205

Tôi sẽ nói, nàng đáp.

Một chậu hoa bị lật úp nằm chỏng chơ trên tiểu đảo giao thông giữa một
con đường, cạnh đấy ba người đàn ông đang ngồi há hốc mồm. Một ông già
có râu quai nón, đầu đội khăn xếp trắng, đang nói chuyện với họ, ngón tay
giơ cao. Xe cộ lao vùn vụt qua ông ta, chiếu đèn pha chói lòa, và tiếng ồn
nhấn chìm lời nói của ông ta. Ông ta trông như một nhà tiên tri giữa thành
phố, chẳng ai buồn để mắt đến ngoại trừ ba tông đồ của mình. Họ sẽ trở
thành ba trưởng tu viện của ông ta. Chậu hoa bị lật kia xem như là một biểu
tượng.

Nói cho tôi nghe về máu đổ trên đường, tôi bảo Delhi.

Tôi sẽ nói, nàng đáp.

Tôi trông thấy những người đàn ông khác tranh luận, nói chuyện và đọc chữ
trong đêm, lẻ loi hoặc thành nhóm quanh các ngọn đèn đường. Dưới ánh
đèn heo hắt của Delhi, tôi đã bắt gặp hàng trăm người đêm hôm ấy, dưới
những tán cây, mái đền, giao lộ, trên những băng ghế, nheo mắt nhìn vào
sách báo, thánh kinh, tập san, tờ rơi Đảng Cộng Sản. Họ đang đọc cái gì?
Họ đang nói cái gì?

Còn có thể là gì khác?

Về ngày tận cùng thế giới.

Và nếu máu đổ trên những con đường này - tôi hỏi thành phố - người có
hứa rằng gã ấy sẽ là kẻ đầu tiên ra đi - cái gã có những nếp mỡ dưới cổ ấy?

Một người ăn xin ngồi bên vệ đường, thân hình gần như trần như nhộng
phủ một lớp bụi bẩn, mái tóc rối bù xoắn thành lọn dài như những con rắn,
nhìn vào mắt tôi:

Hứa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.