COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 132

Chứng kiến cảnh tượng đặc sắc này, mấy người đi cùng anh chàng kia

liền cười lớn, nói: “Mạnh Lễ à, hoa đào của cậu đúng là nở rộ khắp nơi
khắp chốn!”

Nghe thế, mặt Hàn Tú đỏ bừng lên, cô xấu hổ đẩy người đàn ông được

gọi là Trần Mạnh Lễ ra, vội vàng nói: “Cảm ơn anh, thật ngại quá, tôi nhận
nhầm người.”

Trần Mạnh Lễ mỉm cười, nụ cười đẹp mê hồn như hoa đào nở rộ giữa

tiết tháng tư: “Không có gì, được đỡ một mĩ nữ là duyên phận trời ban cho
tôi.”

Hàn Tú đưa tay lau mồ hôi. Mĩ nữ? Duyên phận? Từ khi chia tay Đường

Trạch Tề, Hàn Tú trở nên ghét cay ghét đắng những gã đàn ông tự cho rằng
mình đẹp trai, thích liếc mắt đưa tình với phụ nữ ở mọi lúc, mọi nơi. Trần
Mạnh Lễ lại rơi đúng vào dạng này.

Cô cúi đầu chào tất cả những người đàn ông đẹp trai trước mặt, cảm ơn

rối rít rồi quay người, định bước đi, nhưng rất nhanh chóng bị anh chàng
kia chặn lại. “Tôi tên là Trần Mạnh Lễ, rất vui được quen biết cô. Nể tình
tôi đã cứu mạng cô, cô có thể cho tôi biết cao danh quý tính được không?”

Vẻ mặt người đàn ông này biểu lộ một cách rõ ràng ý đồ “cưa gái”, có lẽ

anh ta đang muốn chứng tỏ vận đào hoa và kĩ thuật của mình không hề thua
kém Đường Trạch Tề năm xưa.

Hàn Tú cười khan vài tiếng rồi nói: “Tôi là Lục Nhân Nghị! Mấy cô bạn

đang đợi tôi ở trên kia, thật ngại quá, tôi đi trước nhé!”. Nói xong, cô lao đi
vun vút, tốc độ còn nhanh hơn cả lúc phi thân xuống núi để đuổi theo anh
bạn trai của Sam Sam.

Lần hội ngộ thứ hai là vào lúc cô mới tốt nghiệp, đang lau dọn nhà vệ

sinh nam cho một công ty. Khi ấy, cô đang mặc đồng phục, nhìn chẳng khác
là mấy so với những người công nhân bình thường khác, tay cầm giẻ lau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.