COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 134

“Đúng là “quá tam ba bận”, có thể tình cờ gặp nhau tới ba lần trong biển

người mênh mông này thì không thể không nói đó là duyên phận”.

“Đúng, đúng, đúng!”. Hàn Tú gật đầu lia lịa. Duyên phận cái khỉ gì chứ?

“Phân chó” thì có!!!

Thật kì lạ, chẳng qua họ mới gặp nhau có ba lần, cô thậm chí chẳng nhớ

đúng họ tên của anh, không hiểu sao anh lại chung tình đến thế, chẳng có
việc gì cũng gọi điện tới, nói chuyện với cô, lại còn thích dùng chiêu thức
tặng hoa cũ rích. Cá nhân Hàn Tú cho rằng hình như mấy người giàu đều
cảm thấy để tiền bên người nhiều quá thì nó sẽ cắn mình nên mới phải tiêu
xài hoang phí như thế.

Dù khó chịu đến đâu, Hàn Tú vẫn không thể tỏ ra cứng rắn, lạnh nhạt

với Trần Mạnh Lễ vì anh là đối tác lớn của công ty. Nhưng sau mấy lần qua
lại lằng nhằng, cô đã tiến sát tới giới hạn có thể chịu đựng được, cuối cùng
hạ quyết tâm, kiên quyết từ chối: “Hai chúng ta không thể, mà cũng không
thích hợp.”

“Tại sao chứ? Không thử tìm hiểu một thời gian, sao biết không thích

hợp?”. Trần Mạnh Lễ hỏi vặn lại.

“Nói trắng ra thì là vì tôi rất ghét những anh chàng nhà giàu đẹp trai,

tâm hồn u tối, cứ nhìn thấy mấy gã đó là tôi muốn tát cho vài cái. Nếu anh
thực sự muốn theo đuổi tôi thì trước tiên phải rạch vài vết trên mặt đã, lúc
đó, có thể tôi sẽ suy nghĩ lại.”

Hàn Tú đã nói rất thật, nếu Trần Mạnh Lễ trông xấu xí hơn một chút thì

có lẽ cô sẽ nghĩ đến khả năng qua lại với công tử đời thứ hai nhà đại gia. Từ
sau cuộc tình với Đường Trạch Tề, Hàn Tú thực sự dị ứng yới những người
đàn ông cao ráo, đẹp trai. Cô không phủ nhận rằng mình thật ngớ ngẩn và
biến thái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.