COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 135

Hàn Tú cứ tưởng là sau khi nghe thấy yêu cầu “củ chuối” này, Trần

Mạnh Lễ sẽ nhanh chóng liệt cô vào hàng ngũ quái vật Godzilla cấp một, ai
ngờ anh lại cười tít mắt và nói: “Tôi có thể hiểu câu nói của em theo nghĩa
em đang tán thưởng tướng mạo của tôi không?”

Hàn Tú thật sự không hiểu nổi mình là người như thế nào mà có khả

năng thu hút những gã trai đào hoa, lãng tử đến thế. Cô rất muốn nói với
Thượng đế rằng: “Người có thể ban cho con một người đàn ông bình
thường được không?”.

Nhưng theo thời gian, với tính khí dễ chịu và thoải mái của mình, Trần

Mạnh Lễ đã cho Hàn Tú một cái nhìn hoàn toàn khác về anh. Anh tuyệt đối
không phải hạng công tử cả ngày rỗi việc nhàn nhã, chỉ biết tán tỉnh con gái
nhà lành như cô đã tưởng. Sau khi khôi phục hình tượng cho Trần Mạnh Lễ,
Hàn Tú cũng thay đổi cách đối xử, không còn như trước kia - vừa nhìn thấy
anh là chạy biến - thỉnh thoảng, cô đồng ý ra ngoài ăn cơm với anh. Dần
dần, hai người đã trở thành bạn bè, tuy đã thân thiết hơn trước những vẫn
chưa thể tiến đến quan hệ bạn trai - bạn gái mà Trần Mạnh Lễ hằng mong
muốn.

“Hàn Tú, bệnh ghét nhà giàu của em lại tái phát à? Sao phải tỏ ra xa

cách với anh thế chứ?”. Nụ cười của Mạnh Lễ vô cùng tươi tắn.

Giọng nói nhẹ nhàng của anh đã kéo Hàn Tú ra khỏi dòng hồi tưởng.

Nhìn ngó xung quanh, thấy hàng loạt cặp mắt đang hướng về phía hai

người, cô cười ngại ngùng rồi đến gần Trần Mạnh Lễ, thì thầm: “Nể mặt tôi
một chút được không? Hôm nay, tôi tới đây để làm việc. Nếu có bất cứ ân
oán cá nhân nào, xin mời anh gọi điện thoại cho tôi, lúc nào cũng được.”

Trần Mạnh Lễ cười nhẹ: “Gọi điện thoại à? Được thôi, vậy trước tiên,

phiền em có thể chuyển chiếc máy fax ra khỏi phòng làm việc của tôi được
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.