COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 136

“Tôi đã cảnh cáo anh bao nhiêu lầm rồi, tại sao hôm nào anh cũng dùng

cái giọng nói đường mật đến buồn nôn như thế để chào buổi sáng tôi hả?
Anh có biết là làm như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới năng suất làm
việc cả ngày của tôi không?”. Bỏ ngoài tai yêu cầu chẳng ra sao của Trần
Mạnh Lễ, Hàn Tú nói một tràng. Thực ra, không phải cô chưa từng cảm
động trước hành động quan tâm này của anh, nhưng cứ nhớ tới mối tình đầu
đầy cay đắng, tự nhiên cô lại dựng lên một bức tường phòng ngự kiên cố
trong lòng mình, tự nhủ: “Thôi bỏ đi, càng tránh xa mấy tên đàn ông vừa
đẹp trai vừa nhà giàu càng tốt!”.

“Thật không? Anh cứ tưởng làm vậy sẽ truyền cho em nguồn động lực

vô biên chứ?”. Trần Mạnh Lễ vẫn cười.

“Động lực cái đầu anh ấy! Đúng là phải nghiêng mình chào thua anh

mất thôi. Tôi đi làm việc đây, chuyện phiếm để khi khác nói!”. Nói xong,
Hàn Tú nhanh chóng chạy mất.

“Được thôi, vậy chút nữa anh sẽ tới tìm em”. Trần Mạnh Lễ đứng

nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của Hàn Tú, khẽ mỉm cười.

Anh thích người con gái này từ tận đáy lòng. Hàn Tú không nhõng nhẽo,

không giả tạo, nếu là người khác thì đã bám chặt một công tử nhà giàu như
anh, trong khi đó, cô luôn nỗ lực, dựa vào chính sức mình, làm việc miệt
mài, không chút ngơi nghỉ. Anh rất thương cô, anh biết cô đã trải qua một
mối tình không mấy tốt đẹp, vì vậy, anh mong muốn có thể khiến cô chấp
nhận anh bằng tấm chân tình của mình. Nhưng dù anh đã nỗ lực đến mức
nào, có cố gắng bao nhiêu thì tới tận bây giờ, anh vẫn không thể xóa bỏ
được nỗi muộn phiền, sầu lo mãi in hằn trong trái tim Hàn Tú.

(2)

Trần Mạnh Lợi đi đôi giày cao gót mười phân, từ từ bước vào phòng

làm việc của mình. Vừa bước đến trước cửa, cô đã nghe thấy âm thanh của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.