COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 138

Anh vốn không muốn nói chuyện với người phụ nữ này, nhưng lúc nãy,

trước khi dẫn anh tới đây, Hàn Tú đã phổ biến cho anh nghe một lô một lốc
các nguyên tắc làm việc, trọng điểm tập trung vào bốn chữ: “mỉm cười phục
vụ”. Tiểu Thất vẫn chưa quen với việc mỉm cười với người xa lạ cho lắm
nên chỉ lãnh đạm đáp một câu: “Tôi tới từ Đại Chúng”.

“Thì ra là một nhân viên khác của Đại Chúng, thảo nào mà tôi chưa thấy

anh bao giờ. Anh tên là gì?”. Giọng nói thanh thanh và thái độ lạnh lùng
của Tiểu Thất đó khiến trái tim Trần Mạnh Lợi khẽ rung động.

Chưa kể tới việc trưởng phòng Vương và Hàn Tú thảo luận với nhau

sáng nay, chỉ dựa vào trực giác, anh đã không muốn nói chuyện nhiều với
người phụ nữ này. Ánh mắt cô ta nhìn anh biểu lộ rõ sự tham lam, như thể
muốn lột sạch quần áo của anh từ trên xuống dưới. Tuy anh đã miễn cưỡng
chấp nhận cái tên Đường Trạch Tề, nhưng vào giây phút này, anh cũng
không muốn dùng cái tên đó. Nhớ lại lúc nghe anh nói tên thật của mình,
Hàn Tú liền tức giận bỏ đi, Tiểu Thất quyết định sẽ nói ra cái tên đó.

Anh im lặng trong giây lát rồi lạnh lùng đáp: “074”.

“Cô chết đi”?!!! Nghe thấy câu trả lời, khuôn mặt của Trần Mạnh Lợi

lúc thì đỏ rực lên, lúc lại trắng bệch, không giấu nổi vẻ tức tối, phẫn uất.
Bao nhiêu cảm tình của cô dành cho Tiểu Thất trước đó trong khoảnh khắc
bỗng tiêu tan hết cả.

Tên nhân viên vệ sinh này chẳng qua chỉ trông đẹp trai đôi chút thôi, có

vậy mà hắn dám mắng cô “chết đi” sao? Từ trước đến nay, chưa từng có
người đàn ông nào dám nói chuyện với cô như thế. Trần Mạnh Lợi bực bội
bước về phía trước, muốn xem xem người đàn ông này rốt cuộc có bản lĩnh
tới mức nào mà dám nói chuyện với khách hàng của mình như thế!

Ai ngờ gót giày quá cao, lại bước vội nên cô bị mất đà, chúi người về

phía trước, vừa hay ngã vào lòng của Tiểu Thất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.