COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 139

Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là một cảm giác thích thú, đang định dùng

tay sờ lên khuôn ngực rắn rỏi chắc nịch của anh, ai ngờ người đàn ông mà
cô đang dựa vào lùi lại ngay tức khắc, khiến cô tiếp đất theo tư thế “bò gặm
cỏ”. Vẫn may là sàn có trải thảm, chứ nếu nó toàn là gạch đá thì với cú ngã
mạnh như vậy, e rằng cô sẽ không thể phơi mặt ra đường trong ít nhất vài
ngày tới.

Trần Mạnh Lợi ngước nhìn Tiểu Thất chỉ đứng cách mình một bước

chân, trên mặt chẳng biểu hiện một chút thương hại nào thì vô cùng phẫn
uất. Anh không đỡ được cô thì đã đành, rõ ràng là đã đỡ được cô, vậy mà
anh chẳng nói chẳng rằng, vô duyên vô cớ lùi ngay người lại, cứ làm như
thể cô mắc bệnh truyền nhiễm khủng khiếp nào vậy, thật là quá đáng!

Cô phẫn nộ nhìn chằm chằm vào đôi dép lê trước mặt rồi lại ngước lên

nhìn Tiểu Thất, tức giận nói: “Anh đỡ tôi một chút không được à?”

Khuôn mặt Tiểu Thất vẫn rất bình thản, không hề tỏ vẻ biết lỗi, chỉ lãnh

đạm đáp: “Tuân theo đúng quy định của công ty, ngoại trừ tấm thảm dưới
chân, tôi không được phép động vào bất cứ đồ vật gì trong căn phòng này.
Nếu Trần tiểu thư bị bệnh về xương cốt thì phiền cô đi khám bác sĩ, như thế
sẽ tốt hơn”.

Đồ vật? Không ngờ anh ta dám coi cô chỉ là đồ vật, còn bị bệnh về

xương cốt?

“Tôi là người chứ không phải đồ vật, hơn nữa, tôi cũng không bị bệnh

xương cốt gì cả”. Trần Mạnh Lợi vừa mở miệng liền cảm thấy hình như
mình đã nói sai nên cố gắng đứng dậy, nói tiếp: “Tôi không phải thứ đồ vật
mà anh không được phép động vào.”

Tiểu Thất nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại: “Rốt cuộc cô muốn biểu đạt mình

là đồ vật hay không phải là đồ vật?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.