COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 144

nghe, cay độc đến đâu, cô vẫn sẽ nhẫn nhịn. Nhưng rốt cuộc, cô ta vừa mở
miệng là lòng nhẫn nại của cô đã cận kề vực thẳm rồi!

Cô cũng biết công việc dọn dẹp vệ sinh trong mắt mọi người là nghề

nghiệp hạ đẳng, nhưng cách nhìn nhận, đánh giá như thế thật thiếu công
bằng với những con người không được ăn học, phải lao động chân tay để
kiếm sống. Ai cũng phải bỏ công sức ra để đổi lấy miếng ăn, chẳng qua là
bằng những hình thức khác nhau mà thôi. Những kẻ trước giờ chưa bao giờ
mó tay vào việc gì, chỉ dựa vào miệng lưỡi hay gia thế, căn bản không có tư
cách bình phẩm hay phán xét họ.

Lòng tự tôn quan trọng hơn tiền bạc!

Càng ngày càng ít người chấp nhận lao động chân tay nên Hàn Tú luôn

tự nhắc nhở bản thân rằng điều mà cô cần quan tâm nhất không phải là
khách hàng mà chính là những nhân viên tâm huyết đó. Bởi vậy, cô không
thể chấp nhận được việc họ vô duyên vô cớ bị người ta sỉ nhục.

(3)

Bên ngoài phòng làm việc của Trần Mạnh Lợi có rất nhiều nhân viên

của công ty EC đang áp mặt vào cửa kính để xem chuyện náo nhiệt. Vừa
nhìn thấy Hàn Tú đi ra, bọn họ liền giải tán ngay lập tức.

Tiểu Thất đẩy máy vệ sinh ra cửa lớn của công ty EC, lặng lẽ nhìn về

phía Hàn Tú. Cô từ từ bước đến bên anh, chẳng nói gì, chỉ nhìn anh một hồi
lâu. Tiểu Thất cũng quay sang nhìn cô.

Tiểu Lưu đứng bên cạnh liền hỏi: “Hàn tổng, Trần tiểu thư lại vu oan

cho Tiểu Thất ăn cắp đồ của cô ta sao?”

Vẫn nhìn Tiểu Thất, Hàn Tú không trả lời câu hỏi của cô nhân viên mà

nói: “Anh có động vào bất cứ đồ vật gì trong phòng làm việc của cô ta
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.