COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 146

“Đó chỉ là giải pháp tình thế thôi”. Người xưa có câu “Binh bất yếm

trá”, Hàn Tú cau mày nhăn nhó. Lẽ nào tiền vệ sinh một quý, người phụ nữ
ấy cũng muốn ăn quỵt? Cô hỏi tiếp: “Chủ tịch Trần không có ở đây sao?”

“Chủ tịch Trần đi Hồng Kông rồi, tuần sau mới về. Tôi không dám kí

đơn này đâu.”

“A May à, có nhiều việc không thể đổ hết lỗi lầm lên đầu chúng tôi

được. Lần trước, dì Cao bên công ty chúng tôi đã bị đại tiểu thư của các cô
lột hết quần áo ra khám, như vậy là công bằng sao? Tôi có nên tố cáo cô ta
tội vu oan, xúc phạm nhân phẩm và danh dự của nhân viên công ty Đại
Chúng hay không? Tuy chúng tôi chỉ là người quét dọn, làm vệ sinh, phải
lao động bằng tay chân, đổ mồ hôi nước mắt để lấy miếng cơm, nhưng
chúng tôi không bao giờ bán đi lòng tự tôn, để cho người ta mặc sức chà
đạp. Cô nghĩ xem tuổi tác của các dì, các thím đó đều đáng tuổi mẹ cô
ta…”. Hàn Tú không nhẫn nhịn nổi, nói một tràng.

“Giám đốc Hàn, những gì cô nói tôi đều hiểu và thông cảm, nhưng

chúng tôi có khác gì các cô, cũng chỉ là người làm công ăn lương. Sếp
muốn thế nào thì chúng tôi buộc phải làm theo thế ấy thôi”. A May cướp lời
Hàn Tú.

Hàn Tú mím chặt môi, hít một hơi thật sâu, nói thẳng vào vấn đề chính:

“Cô nói đi, rốt cuộc, tôi phải làm thế nào?”

“Để tôi kí cho!”. Đúng lúc ấy, Trần Mạnh Lễ bước tới. Anh đang nói

chuyện điện thoại trong phòng làm việc thì tiếng gầm như sư tử của Trần
Mạnh Lợi từ đâu vọng lại. Cúp máy rồi nhanh chóng ra ngoài hỏi han, anh
mới biết là cô chị lại vừa gây khó khăn cho người khác.

Nghe Trần Mạnh Lễ nói thế, Hàn Tú cảm động đến rơi nước mắt, lần

đầu tiên nhận thấy anh chàng hào hoa này thật là dễ thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.