COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 151

“Anh không muốn tối nay được nằm trên giường hả?”. Hàn Tú nheo

nheo mắt. Đúng là tự mình tạo nghiệt! Thời đại này, mọi thứ đều đảo lộn
hết rồi, cô mua giường là vì ai chứ?

Nghe thế, Tiểu Thất lập tức gật đầu, quay về phòng thay đồng phục lao

động ra rồi trở lại thang máy, nơi Hàn Tú đang đứng đợi anh.

Hàn Tú thấy anh lại mặc trên người bộ quần áo rẻ tiền mà cô mua cho,

đột nhiên trong lòng dâng lên một chút cảm giác tội lỗi. Rẻ tiền không có
hàng tốt, hàng tốt không rẻ tiền, mấy chiếc áo phông giá 15 tệ mới giặt có
vài lần đã bạc màu nghiêm trọng rồi.

Đường Trạch Tề từ bé đến lớn rất quan tâm đến chuyện ăn mặc, lên đến

đại học lại càng coi trọng, ví dụ như chiếc áo phông này phải kết hợp với
cái quần này, chiếc áo sơ mi kia nên mặc với áo khoác màu gì… Có lẽ nằm
mơ, anh cũng không thể ngờ rằng mình sẽ có một ngày phải mặc quần áo rẻ
tiền bày bán bên lề đường. Tuy nhiên, dù đó là hàng lề đường rẻ mạt, nhưng
khi được khoác lên người Đường Trạch Tề, chúng lại mang một dáng vẻ
hoàn toàn khác. Anh vừa phơi nắng xong, da đã có màu đỏ hồng, nhưng dù
đã sạm đi nhiều do với làn da trắng bệch một tuần trước thì anh vẫn trắng
hơn người thường. Nếu anh còn đen đi nữa thì Hàn Tú cảm thấy rất đáng
tiếc cho làn da đẹp hiện giờ.

Tiểu Thất bị Hàn Tú nhìn chằm chằm, thấy không tự nhiên liền nói: “Cô

nhìn gì thế?”

Bị bắt gặp tại trận Hàn Tú không khỏi xấu hổ: “Ai nói tôi đang nhìn anh

chứ? Tôi đang nhẩm tính xem bộ quần áo trên người anh đã tiêu tốn của tôi
bao nhiêu tiền để sau này bắt anh trả lại cả vốn lẫn lãi cho tôi.”

“Tinh” một tiếng, thang máy đã xuống đến nơi. Cô không quên nói

thêm: “Ánh mặt trời tháng Bảy gắt lắm, anh phơi nắng vài phút là được rồi,
đừng để nắng chiếu vào người lâu quá, kẻo bị mắc bệnh ung thư da đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.