COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 153

nhanh. Mặc dù đã chuyển kênh liên tục nhưng hầu như chi nghe thấy mấy
ca khúc như ru ngủ vào lúc giữa trưa, Hàn Tú bèn ấn nút tắt đài không chút
do dự.

Trong không gian bé nhỏ, chật hẹp, con người ta thật dễ có cảm giác bức

bối, khó chịu.

Bỗng nhiên Tiểu Thất cất tiếng: “Có phải cô đang rất phiền muộn?”.

Giọng nói của anh không lạnh lùng như lúc bình thường mà mang hơi ấm
của sự quan tâm.

“Hả?”. Hàn Tú quay sang nhìn anh với vẻ ngạc nhiên không giấu nổi rồi

hỏi: “Sáng nay, rốt cuộc anh đã làm gì mà khiến Trần tiểu thư hét lên như
sư tử gầm vậy?”

“Cô ấy hỏi tên tôi.”

“Tên anh?”. Hàn Tú không hiểu lắm.

“074”. Dãy số được Tiểu Thất phát âm vô cùng chuẩn xác.

Vừa nghe thấy thế, Hàn Tú bất giác giật giật khóe miệng. “Hả? Thế mà

tôi cứ tưởng cô ấy vu cho anh lấy trộm món đồ nào đó. Sao anh lại có
thể…? Tại sao anh không nói cho cô ấy biết tên anh là Đường Trạch Tề?
Sao anh nhất định phải nói ba con số ấy một cách vô duyên vô cớ như thế
chứ??”

“Đó không phải là ba chữ số vô duyên vô cớ, đấy là... của tôi”. Đang

nói, Tiểu Thất đột nhiên khựng lại. Đây là tên của anh sao? Kể từ khi chạy
thoát khỏi phòng thí nghiệm rồi xông vào cuộc sống của Hàn Tú, anh đã
hiểu ra rất nhiều chuyện. Chẳng hạn mỗi người đều có một cái tên của riêng
mình, giống như Hàn Tú họ Hàn tên Tú, giáo sư Trương thì họ Trương tên
Đồng Ân. Mọi người trong công ty ai cũng thế, ngay cả chú bảo vệ bắt anh
ở siêu thị cũng có tên riêng là Vương Lai Bảo viết trên mũ. Còn tên anh chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.