COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 154

có ba chữ số, nghe chẳng khác gì mắng người khác “đi chết đi”, thật là lạ
lùng, kì quặc.

“Là cái gì của anh?”. Hàn Tú hỏi tiếp.

“Không có gì. Chỉ là tôi cảm thấy cái tên 074 rất thích hợp với tình hình

lúc đó. Lần đầu tiên nghe thấy ba chữ số ấy, cô cũng có phản ứng rất kinh
khủng”. Tiểu Thất dựa lưng vào ghế, trả lời.

“Này, tôi nói cho anh biết, anh còn làm như vậy nữa là tôi sẽ mất hết

khách hàng đấy! Tôi đưa anh đến công ty tôi để kiếm tiền chứ không phải
muốn anh khiến tôi bị đền tiền. Lần sau, gặp phải hoàn cảnh như thế, anh
nhớ chú ý lời nói và ngữ điệu của mình nhé!”. Nói vậy chứ thực ra, hôm
nay, người khiến Trần tiểu thư nổi giận đùng đùng chính là cô, may mà có
Trần Mạnh Lễ giải vây cho, nếu không thì... Hàn Tú không biết mọi chuyện
sẽ ra sao.

“Cô dặn tôi không được động đến bất cứ vật gì trong căn phòng ấy mà.

Tôi làm sao lường trước được là cô ta sẽ ngã lên người tôi, cho nên, tôi
không động đến người cô ta mà chỉ lùi về sau một bước, khiến cô ta ngã
rầm xuống đất”. Tiểu Thất cau mày nhăn nhó, đây là lần đầu tiên anh muốn
được giải thích về hành dộng của mình.

Vừa nghe anh nói thế, Hàn Tú bèn quặt vô lăng gấp, tiếng phanh xe rít

lên bên tai, chiếc ô tô ngay lập tức dừng lại bên vệ đường. May mà lúc này
đang là giữa trưa, xe cộ khá ít, cũng không có người qua đường, chứ vào
giờ tan tầm, không chừng đã xảy ra tai nạn rồi.

Bị bất ngờ, người Tiểu Thất lao về phía trước.

Hàn Tú kinh ngạc nhìn anh, một hồi lâu sau, cô mới lấy lại được hồn

vía, nhấc chân ra khôi bàn đạp phanh rồi nhấn ga, cho xe đi tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.