COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 166

Mặc cho mọi người khuyên nhủ, Tiểu Thất vẫn một mực mím chặt môi,

không nói năng gì.

Hàn Tú lại nắm chặt lấy tay Tiểu Thất rồi nhìn thẳng vào mắt anh, nói:

“Anh còn nhớ câu đầu tiên anh nói với tôi không? Anh nói anh phải sống
thật tử tế. Tôi biết anh có bản lĩnh, có thể xử lí được vết thương hay tự mình
băng bó, nhưng anh có biết rằng ngay cả bác sĩ khi bị bệnh, họ cũng phải
giao phó bản thân mình cho bác sĩ khác chữa trị không? Không ai là vạn
năng cả! Tôi chỉ đưa anh đi kiểm tra thôi, sẽ không làm gì tổn hại đến anh
đâu. Tôi đảm bảo với anh rằng nếu anh sợ tiêm, sợ uống thuốc, tôi sẽ chịu
tất cả cùng anh.”

Những giọt lệ ấm nóng của Hàn Tú không ngừng rơi lên bàn tay của

Tiểu Thất. cảm giác ươn ướt mà ấm áp truyền lại đã khiến trái tim anh rung
động. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, nhìn khuôn mặt Hàn Tú đang đầm đìa nước
mắt, trông rất đỗi bi thương, anh không thể cầm lòng được. Sau hai mươi
mấy năm sống ở một thế giới lạnh như băng – nơi chỉ tồn tại những sinh
mệnh bị tước đoạt cùng sự tham lam và lạnh lùng trong các cuộc trao đổi –
đây là lần đầu tiên có một người vì anh mà khóc lóc thảm thương đến vậy.

Tiểu Thất bất giác đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt

tuyệt đẹp vẫn không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt Hàn Tú. Ánh mắt bỗng
trở nên ấm áp, anh dịu dàng nói: “Được, tôi sẽ đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.