COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 164

Hàn Tú quay ngay lại, nhìn lên vai Tiểu Thất. Áo anh bị rách một miếng

khá to, máu đang không ngừng tuôn. Trên một trong những mảnh vỡ của
bức tường thạch cao đổ dưới đất có một miếng kính vô cùng sắc nhọn.

Tiểu Thất sờ vào vết thương, thấy máu dính đầy tay.

Hàn Tú vội nắm chặt tay anh, nói: “Đừng động vào! Anh đứng dậy được

chứ? Chân anh có bị làm sao không? Mau cùng tôi đến bệnh viện kiểm
tra!”. Rồi cô quay lại nói với người quản lý siêu thị: “Các anh phái người và
xe đi cùng chúng tôi đến bệnh viện nhanh lên!”

Vừa nghe thấy hai chữ “bệnh viện”, Tiểu Thất phản đối ngay lập tức:

“Tôi không đi bệnh viện đâu!”

Hàn Tú hoảng hốt: “Anh có bị ngốc không vậy? Xin anh đấy, bây giờ

không phải là lúc để anh làm mình làm mẩy đâu! Đầu anh đang sưng vù lên
kia kìa, vai thì chảy máu, phải tới bệnh viện để kiểm tra kĩ lưỡng xem còn
chỗ nào bi thương hay không chứ!”

Tiểu Thất nhìn sâu vào mắt Hàn Tú: “Cô đã quên dáng vẻ của tôi như

thế nào khi nhìn thấy tôi lần đầu tiên rồi sao?”

Những vết thương nhỏ nhặt thế này, anh hoàn toàn có thể tự mình xử lí.

Nếu bị nhân viên ở bệnh viện phát hiện ra điều gì khác thường hoặc để
người của Cổ tiên sinh biết được thì chẳng phải những gì mà giáo sư
Trương đã làm cho anh đều trở nên vô nghĩa hay sao? Và việc anh nhảy ra
khỏi phòng thí nghiệm tựa địa ngục đó còn có ý nghĩa gì? Những lời này
anh không thể nào thốt ra khỏi miệng được.

Giọng nói của Hàn Tú pha lẫn tiếng khóc, đôi mắt ngập tràn sự lo lắng:

“Lần đó khác mà, khi ấy, anh có bị thương vì tôi đâu cơ chứ!”

Hôm đó, vì sợ anh đã gây ra chuyện gì rồi nên cô mới đưa về nhà.

Nhưng tình huống hôm nay thì hoàn toàn khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.