COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 163

Một lúc sau, cô cảm thấy trọng lượng đè lên người đã nhẹ đi khá nhiều,

màn đêm đen kịt trước mắt cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Ngẩng đầu lên, Hàn
Tú trông thấy có rất nhiều người đang vây quanh mình. Người quản lý siêu
thị lo lắng hỏi: “Dạ thưa, hai quý khách có sao không ạ?”

Hàn Tú chưa kịp trả lời thì đã được ai đó nhẹ nhàng kéo dậy. Chính là

Tiểu Thất, người đã liều mình cứu cô. Anh khẽ hỏi: “Cô không sao chú?”

Hàn Tú chống tay xuống đất rồi nhìn Tiểu Thất, bật khóc: “Tôi không

sao, còn anh?”. Bức tường đè lên người họ lúc nãy không hề nhẹ.

Tiểu Thất lắc đầu. Anh nhấc cánh tay trái lên, cảm thấy chẳng có chút

sức lực nào, lại sờ ra sau đầu, chỗ đó đang sưng lên một cục rất to, chạm
vào thấy rất đau.

Trông thấy anh mặt mũi đầy bụi, tay trái hình như đã bị sai khớp, phía

sau đầu thì sưng vù, Hàn Tú kêu toáng lên: “Các người làm ăn kiểu gì vậy?
Tháo dỡ tường mà không cử ai đứng trông sao? Chỉ dùng một cái cột sắt
mỏng manh như thế để chống đỡ cả bức tường sắp đổ, mấy người định làm
gì hả? Định giết người à?”

Vẻ mặt ngại ngùng, một nhân viên nói: “Thưa cô, cửa hàng chúng tôi

đang sửa chữa lại phần bên này, không kinh doanh. Chúng tôi đã xếp đồ gia
dụng để ngăn cách rồi, không ngờ hai quý khách lại đi qua đó. Nhân viên
của cửa hàng đã không ngừng kêu hai người đừng đi vào đây, nhưng hai
người không nghe.”

“Ý anh là tường của cửa hàng anh đổ lên người chúng tôi là do chúng tôi

đáng bị thế phải không?”. Dù họ nói gì đi nữa thì con đường có thể đi
xuyên qua để sang chỗ đang sửa chữa như vậy không được phép tồn tại mới
đúng.

Bỗng nhiên, một người đứng trong đám đông hét lên: “Trời ơi, vai anh

ấy chảy máu kìa! Mau đưa anh ấy tới bệnh viện!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.