COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 168

hãi và phẫn uất. Anh sợ bác sĩ đến thế sao? Ngay cả khi hai người còn bé,
cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy anh sợ hãi như vậy.

Hàn Tú nghiêng đầu nhìn anh với ánh mắt đầy nghi hoặc.

Đột nhiên Tiểu Thất hét lên: “Đừng động vào tôi!” rồi đẩy tay bác sĩ ra,

đứng bật dậy khỏi ghế.

Vị bác sĩ ngoại khoa tầm tuổi trung niên ấy nhìn anh vô cùng lúng túng,

sau đó quay sang nhìn Hàn Tú.

“Tôi xin lỗi. Từ nhỏ, anh ấy đã sợ vào bệnh viện”. Hàn Tú nói rồi đứng

dậy, thì thầm với Tiểu Thất: “Anh đừng như vậy, vết thương đang chảy máu
đấy! Để cho bác sĩ kiểm tra đi! Nếu anh cảm thấy sợ hãi quá thì… tôi có thể
cho anh mượn bờ vai mình trong giây lát, nếu vẫn không được, tôi sẽ cho
anh cắn vào tay tôi.”

Hàn Tú đưa cánh tay ra trước mặt anh.

Sợ hãi? Đã có lúc, anh chẳng cần tính mạng này nữa thì còn sợ cái gì

chứ? Nhưng tại sao cứ nhìn thấy bác sĩ là anh lại muốn chạy trốn? Đó là gì
nếu không phải là sự sợ hãi?

Anh mím chặt môi, hít một hơi thật sâu rồi ngoan ngoãn ngồi xuống,

quay lưng lại với bác sĩ.

“Đây là lần đầu tiên tôi gặp người lớn đến chừng này rồi mà còn sợ bệnh

viện. Cậu thanh niên ạ, đừng tưởng rằng rơi chút máu trước mặt bạn gái
mình thì anh hùng nhé! Bây giờ trẻ khoẻ thì chưa thấy sao, đến lúc già sẽ
biết tay nhau ngay. Chiếc áo này của anh phải bỏ đi thôi, lát nữa bảo bạn gái
mua cho anh chiếc áo mới nhé!”. Bác sĩ vừa cười vừa dùng dao rạch vai áo
của Tiểu Thất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.