COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 169

Bác sĩ nói một câu “bạn gái”, hai câu “bạn gái” khiến Hàn Tú vô cùng

lúng túng, khuôn mặt đỏ ửng lên, nhưng lần này, cô không có ý định đính
chính nữa. Bây giờ, chẳng còn gì quan trọng bằng việc nhanh chóng cầm
máu ở vết thương của Tiểu Thất cả.

Đột nhiên bác sĩ kêu lên một tiếng khiến Hàn Tú ngạc nhiên hỏi: “Có

chuyện gì vậy ạ?”

Bác sĩ lắc đầu rồi nói: “Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, bạn

trai cô khoẻ mạnh thật đấy. Khi về, nhớ nấu canh giải nhiệt để hạ hoả cho
cậu ấy nhé!”

Quay sang nhìn tấm lưng trần chằng chịt vết thương của Tiểu Thất, Hàn

Tú hiểu ra ẩn ý trong lời nói của bác sĩ. Có lẽ ông ấy tưởng rằng Tiểu Thất
là người xốc nổi nên mới thương tích đầy mình như thế.

Cô lắc đầu, không kìm được mà lên tiếng biện hộ cho Tiểu Thất: “Bác sĩ

hiểu lầm rồi, những vết thương trên người anh ấy thực ra là do lúc lau kính,
anh ấy bất cẩn ngã xuống bị cứa vào thôi.”

“Ồ, hoá ra là vậy hả? Thế thì tuyệt thật, hiện nay, ngay cả các ông chồng

cũng không có mấy người tự nguyện làm việc nhà chứ đừng nói là bạn trai,
cô đúng là có mắt nhìn người đấy!”. Vị bác sĩ vừa nói vừa cười tít mắt.

Hàn Tú giật giật khoé miệng, chỉ biết cười ngốc nghếch cho qua chuyện.

Bác sĩ nói tiếp: “Nhìn vết thương cũng được gần một tháng rồi, còn trẻ

quả là tốt, tốc độ hồi phục chóng thật.”

Tiểu Thất cau mày, anh muốn vị bác sĩ này nói chuyện ít một chút và

nhanh chóng xử lí vết thương cho anh. Anh vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn
của Hàn Tú, dường như việc đó có thể khiến anh an tâm hơn đôi chút,
không ngừng lấy ngón tay cái mài nhẹ vào những nốt chai trong lòng bàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.