COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 170

tay cô. Nếu có thể làm mất đi những vết chai này thì khi nắm tay sẽ cảm
thấy thoải mái hơn.

Hàn Tú đang tập trung quan sát bác sĩ xử lí vết thương cho Tiểu Thất

nên không hề nhận thấy bàn tay mình đang bị một ai đó “thất lễ”. Ánh mắt
cô hoàn toàn bị thu hút bởi tấm lưng trần của anh.

Những vết thương trên lưng Tiểu Thất đều đã liền miệng, màu nâu sậm

của da khô đã mất đi gần hết và được thay thế bằng những vết sẹo màu
hồng nhạt. Hàn Tú vẫn nhớ là anh từng bị thương rất nặng ở phần eo, còn bị
những mảnh vụn thuỷ tinh cắm sâu vào đó nữa, bây giờ, cô chỉ nhìn thấy
một vết sẹo nhỏ nhạt màu ở vị trí ấy. Theo lí mà nói, các vết thương nghiêm
trọng như vậy không thể lành nhanh đến thế được. Trong khi đó, Tiểu Thất
chỉ yêu cầu cô mua cho một ít thuốc rồi tự mình bôi thuốc, thay băng hàng
ngày mà thôi. Sao anh có thể hồi phục trong vòng mười ngày ngắn ngủi?
Nếu không phải hôm nay, bác sĩ cắt áo anh ra kiểm tra thì cô sẽ chẳng bao
giờ nhìn thấy những vết thương đó.

Ánh mắt hiếu kì của cô lại bủa vây lấy khuôn mặt đang cúi xuống của

anh.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Hàn Tú, Tiểu Thất từ từ ngẩng

đầu lên nhìn cô, đôi mắt đen láy, trong veo tựa hồ thu ấy đang in rõ hình
bóng của cô.

Bị anh phát hiện mình đang nhìn lén, mặt Hàn Tú nóng rực lên, cô

nhanh chóng quay sang chỗ khác, chợt cảm thấy ngứa ngứa buồn buồn nơi
lòng bàn tay, lúc này, cô mới nhận ra rằng anh đang mài mài ngón tay lên
đó. Người Hàn Tú bỗng nhiên cứng đờ, dường như có một dòng điện chạy
thẳng từ lòng bàn tay xuyên qua cánh tay rồi tới từng dây thần kinh. Đôi má
cô dần ửng hồng. Hàn Tú định rút tay ra nhưng bị Tiểu Thất nắm chặt lấy
không chịu buông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.