COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 173

Đột nhiên mất đi cảm giác ấm áp, mềm mại, Tiểu Thất thấy trống trải

như thiếu một thứ gì đó. Phải chăng đây chính là điều mà Tả Tiểu Dũng đã
nói với anh, là cảm giác rung động khi con trai, con gái nắm tay nhau?

Hàn Tú quay đầu lại, nói: “Đi mau lên! Nhìn bộ dạng anh không mặc áo

thế này, không khéo người ta lại buộc tội anh thích khoe hàng đấy!”. Ánh
mắt của cô không dám dừng lại trên cơ thể anh.

Cô mím chặt môi rồi quay người, nhanh chóng tiến về phía bãi đỗ xe.

Nhưng đi chưa đựợc vài bước, bàn tay cô đã bị ai đó nắm chặt một lần nữa.
Hàn Tú đứng khựng lại.

Cô quay sang nhìn Tiểu Thất, thấy anh vẫn tỏ vẻ như không có chuyện

gì, chỉ thản nhiên nói: “Đi thôi!”

Hàn Tú không biết tại sao trong lòng cô lại bùng lên một cảm giác đã từ

lâu cô không còn thấy nữa. Rõ ràng đó chỉ là một cái nắm tay, có thể xem là
cái nắm tay hữu hảo giúp đỡ lẫn nhau, nhưng nó lại khiến trái tim cô rung
động, xao xuyến. Dường như trong giây phút đó, thế giới nộ tâm của Hàn
Tú bị một chú thỏ chạy loạn khắp nơi, khiến cô hoa mày chóng mặt, đồng
thời lại cảm thấy thoải mái đến lạ thường.

Có người nói, bàn tay và trái tim có liên quan mật thiết đến nhau, khi

bàn tay hai người nắm lấy nhau thì cũng là lúc trái tim họ sát lại gần hơn.

Cô đặt bàn tay còn lại lên ngực trái, nơi trái tim đang đập thình thịch.

Thật đáng sợ! Tại sao cô lại có thứ cảm giác này với anh cơ chứ?

Hàn Tú đã qua cái tuổi động một chút là xấu hổ, đỏ mặt tía tai từ rất lâu

rồi. Lần này, mới chỉ nắm tay nhau một chút mà cô đã thẹn thùng, Hàn Tú
tự nhủ, có lẽ đây chỉ là một hiện tượng sinh lí đơn thuần mà thôi, bởi vì cho
dù cô có động lòng với ai thì cũng không thể có cảm giác ấy với Đường
Trạch Tề lần nữa. Nhất định là do cô quá mệt, lại bị bất ngờ, cộng thêm đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.