COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 176

“Nói vậy cũng phải, những tên này đúng là mất hết lương tâm, bị bắt là

đáng đời. Nếu không tử hình chúng thì cũng phải xử tù chung thân, để
chúng cả đời không ngẩng mặt lên được”. Hàn Tú hoàn toàn không hiểu
được ý nghĩa thực sự trong câu nói của Tiểu Thất, những tưởng anh đang đề
cập đến tội ác của mấy tên tội phạm này.

Tiểu Thất không nói tiếng nào, cầm chiếc điều khiển từ xa tắt ti vi đi,

khuôn mặt sầm lại, ngồi ngây người trên ghế sô pha.

Nhìn thấy khuô mặt Tiểu Thất bỗng tái xanh, tưởng vết thương của anh

lại bị rách ra, cô nhanh chóng bước đến xem xét.

“Tôi không sao”. Anh nói.

“Tôi thấy sắc mặt của anh không được tốt lắm.”

“Tôi thực sự không sao mà.”

“À đúng rồi, hôm nay anh ngủ ở thư phòng nhé, tôi sẽ qua trải giường

cho anh. Anh sang giúp tôi một tay, chỉ cần mở hộ cửa là được rồi”. Nói
xong, Hàn Tú liền đi thẳng vào phòng ngủ của mình.

Tiểu Thất siết chặt tay, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, trước tiên

phải quên hết mọi chuyện liên quan tới viện điều dưỡng đi.

Lát sau, Hàn Tú trải một chiếc chăn bông lên mặt sàn của thư phòng, lại

“cống hiến” cả một chiếc gối để làm gối ôm cho anh. Ga giường và vỏ chăn
đều in hình hoa hồng đỏ, xung quanh còn khâu viền đăng ten, chiếc gối thì
in hoa tím vô cùng lãng mạn. Tất cả góp phần tô điểm cho thư phòng vốn
ngăn nắp, sạch sẽ thêm đôi chút mềm mại, lãng mạn.

Có điều, người sắp sửa nằm ngủ ở đây lại là Tiểu Thất, một nam tử hán

đại trượng phu cao trên mét tám!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.