COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 177

Tiểu Thất nhìn chằm chằm vào đống chăn, ga, gối sặc sỡ, điệu đà, hai

hàng lông mày nhíu lại, đôi môi mím chặt, nghi hoặc nhìn sang Hàn Tú.

Hàn Tú vuốt vuốt tóc, lúng túng nói: “Cái này… là vì hôm nay, tôi chưa

mua được giường nên anh chịu khó nằm ngủ trên sàn vậy. Ở nhà tôi chỉ có
ga giường và chăn mỏng dành cho con gái, nếu anh không thích thì sáng
mai, tôi ẽ đi mua cái khác. Tối nay… anh dùng tạm vậy nhé! Ở đây cũng có
điều hòa, sẽ không nóng như mấy hôm trước đâu. Còn nữa, trong phòng
này cũng có máy tính và sách báo, anh tùy ý mà dùng. À, nếu cần cái gì,
anh cứ bảo tôi!”

“Ừm”. Tiểu Thất bình thản đáp.

Hàn Tú cúi đầu, mím chặt môi, hình như trong lòng cô có điều gì đó

mâu thuẫn, một hồi lâu sau mới ngước mắt lên, nói: “Hôm nay, thực sự cảm
ơn anh, nếu không có anh, e rằng bây giờ, tôi đã nằm tại bệnh viện rồi.
Nhưng tôi sẽ không vì việc anh đã cứu tôi mà thay đổi cách đối xử với anh
đâu. Ở đây, anh là khách trọ của tôi, ở công ty, anh là nhân viên của tôi”.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện bất ngờ khiến cô không khỏi bất an
trong lòng, nhấn mạnh một chút thế này đã giúp cô cảm thấy thoải mái hơn
đôi chút

“Cô không cần cảm ơn tôi, nếu không có cô, chắc tôi đã chết rồi. Mà

nếu còn sống thì tôi cũng chẳng biết sẽ phải đi đâu, về đâu...”. Giọng nói
trầm trầm của Tiểu Thất bộc lộ rõ sự thê lương.

Lại một lần nữa, Hàn Tú nhìn thấy trên khuôn mặt anh nỗi bi ai và bất

lực, như thể nếu cô không nhiều chuyện đưa anh về nhà thì có lẽ anh đã
thực sự mất mạng.

Trái tim cô bỗng đau nhói như bị ai đó bóp nghẹt.

Hàn Tú mím môi rồi bảo: “Anh nói như vậy khiến tôi không biết giấu

mặt vào đâu. Anh có biết tại sao hôm đó, tôi lại đưa anh về nhà không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.