COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 192

Từ khi biết Tiểu Thất có thể nấu nướng, cô rất ít khi vào bếp, ăn xong

thường nằm dài ra sô pha, bật ti vi, xem phim truyền hình, giao phó hoàn
toàn việc rửa bát cho anh. Hầu như lúc nào cô cũng thấy đôi tay thon dài
của anh đang cẩn thận rửa từng chiếc bát trong phòng bếp. Càng nghĩ, Hàn
Tú càng cảm thấy mình thật giống một chủ nô tàn ác trong xã hội cũ

Mím chặt môi, cô nhanh chóng đi vào bếp, nhân lúc anh không đế ý,

Hàn Tú giành lấy chỗ bát đũa trên tay anh: “Chuyện này…tối nay để tôi rửa
bát cho! Người anh ướt đẫm mồ hôi rồi, anh đi tắm đi!”

Tiểu Thất ngây người nhìn cô, rất nhanh sau đó, anh lấy lại hồn phách

rồi bảo: “Không phải chính cô nói đàn ông bây giờ phải “giỏi việc nước,
đảm việc nhà” sao? Cô tắm trước đi!”. Vừa nói dứt câu, anh liền lấy lại số
bát đũa.

“Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ mà!”. Thỉnh thoảng, cô cũng muốn

làm gì đó để giảm nhẹ đôi chút cảm giác tội lỗi trong lòng mình. “Đã nói là
để đấy tôi rửa cho, sao anh lắm chuyện vậy hả?”. Hàn Tú chu miệng, vừa
giành lấy bát đũa vừa đẩy anh sang một bên.

Bát đĩa dính đầu dầu mỡ, cô lại không chú ý nên bị trượt tay, làm cả

chồng bát rơi xuống sàn rồi vỡ loảng xoảng.

“Đúng là tự mình tạo nghiệt. Đổ vỡ là bình an, đổ vỡ là bình an”. Hàn

Tú lẩm bẩm. Chẳng mấy khi cô tự nguyện rửa bát, ai dè lại đánh vỡ tung
tóe hết cả.

Cô ngồi sụp xuống, đưa tay nhặt những mảnh sứ vỡ trên sàn.

“Cẩn thận đấy!”. Tiểu Thất kêu lên nhưng đã chậm một bước.

“Ây da…”. Cô rên lên một tiếng rồi rụt vội tay về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.