COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 194

Anh biết nước Mỹ ở bên kia đại dương, nhưng anh chưa từng tới đó. Hai

mươi lăm năm nay, anh đều sống trong phòng thí nghiệm tàn khốc đó. Học
ngành y sao, anh chưa từng học qua, nhưng thứ mà anh thích đọc nhất chính
là sách y dược. Tuy phải sống biệt lập, không được tiếp xúc với thế giới bên
ngoài song anh vẫn biết về nó. Từ khi có ý thức Tiểu Thất đã thấy giáo sư
Trương luôn ở bên cạnh anh. Giáo sư chẳng khác nào bố đẻ của anh, ông đã
dạy anh rất nhiều, rất nhiều thứ. Nhờ có giáo sư Trương chỉ bảo mà anh
được Cổ tiên sinh và mấy người trong khu thực nghiệm đối xử theo một
cách hoàn toàn khác so với những sản phẩm thí nghiệm còn lại, ngoài việc
không thể ra ngoài thì anh tương đối tự do.

Bây giờ, Tiểu Thất đã thoát khỏi nơi đó rồi, thế giới của anh không còn

như trước kia nữa…

Ngước mắt lên, Hàn Tú liền bắt gặp đôi mắt đen láy của anh, khoảnh

khắc ấy, trái tim cô bỗng nhiên loạn nhịp.

Cô giơ ngón tay đã được băng bó đâu vào đấy lên, nói năng có phần

loạn xạ: “Cảm ơn anh nhiều. Vì anh đã giúp tôi băng bó ngón tay nên..anh
có thể đề nghị tôi làm một việc.”

“Để..để tôi giúp anh xử lý vết thương nhé!”. Vừa nói dứt lời, Hàn Tú

cảm thấy mình thật ngốc nghếch, ngay đến kiến thức y học cơ bản nhất, cô
còn chẳng biết, thế mà..Nhưng ánh mắt anh lúc này là có ý gì vậy? Đúng là
cô không biết băng bó vết thương, nhưng chuyện bôi thuốc thì sao lại không
được cơ chứ.

Hàn Tú ngượng nghịu nói: “Vết thương sau lưng anh là do bị kính đâm

vào, nặng hơn vết thương này của tôi nhiều, cho nên phải bôi thuốc gì đó
đúng không?”

Trước đôi mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc của người dối diện, đầu cô càng lúc

càng cúi thấp hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.