COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 230

“Quấy rối”? Hàn Tú ghét anh tới mức đó sao? Lúc nãy anh còn nghĩ

rằng sự đáp trả nồng nhiệt của cô thể hiện rằng cô cũng có đôi chút rung
động. Thì ra cô vẫn rất ghét anh.

Biết bao hi vọng hóa ra chỉ là ảo tưởng, Tiểu Thất tưởng như lồng ngực

sắp vỡ tung ra. Cảm giác này còn thống khổ, đau đớn hơn gấp nhiều lần nỗi
đau thể xác mà anh đã phải chịu đựng khi chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm.

Trách ai được khi anh đã không kiềm chế bản thân?

“Là do tôi uống say, thành thật xin lỗi, sau này, tôi sẽ không bao giờ làm

vậy với em nữa”. Đôi mắt tinh anh trong trẻo mọi khi bây giờ tối sầm lại,
anh cúi xuống nhặt chùm chìa khóa dưới đất lên rồi quay người đi về phía
cửa.

Thân hình cao lớn đã rời đi, cảm giác bị đè nén, bức bí của Hàn Tú cũng

theo đó mà biết mất.

Cô phải lập tức quay về phòng của mình để suy nghĩ thật kĩ càng về tất

cả, chuyện xảy ra khi nãy hoàn toàn nằm ngoài phạm vi củ lí trí. Hàn Tú
không muốn nhìn anh thêm một phút giây nào nữa bởi cô biết rằng, nếu cứ
tiếp tục như vậy, chắc chắn cô sẽ không kiềm chế được mình mà lại đắm
chìm trong cạm bẫy tình yêu của anh.

Tiểu Thất không dùng chùm chìa khóa vừa nhặt ở dưới đất để mở cửa

mà lấy từ túi ra một chùm khác. “Cạch” một tiếng, khóa cửa đã được mở,
nhưng lúc này, đèn trong hành lang lại tắt phụt. Một tiếng thét đinh tai vang
lên giữa màn đêm mù mịt.

“Không phải lúc này, anh nói mình quên mang theo chìa khóa sao?”.

Hàn Tú nghiến chặt răng.

“Tôi quên mất”. Anh trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.