COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 234

Cô dựa người vào cạnh cửa, nhẹ nhõm thở phào một cái, trái tim đang

cuống lên vì lo lắng cuối cùng cũng yên ổn trở lại.

Tối qua, khi Tiểu Thất hỏi rằng nếu anh ra đi, cô có nhớ đến anh không,

lúc đó, cô chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà hỏi ngay lập tức: “Sao tôi phải nhớ
anh?”. Hàn Tú không thể ngờ rằng khi anh ra đi, cô lại sợ hãi đến vậy.
Nhưng vì sao cô phải lo sợ như thế chứ? Anh là cái gì của cô? Hàn Tú
nhắm mắt lại, vỗ nhẹ lên mặt mình rồi tự nhủ: Nếu anh ra đi, cô sẽ tổn thất
rất lớn, không có ai nấu nướng cho cô, không có ai kiếm tiền nhiều cho cô,
không có ai dọn dẹp vệ sinh cho cô, cũng không có ai chờ đợi cô về..

Cảm giác lo sợ này thật đáng ghét, nó cho thấy cô đã không còn là người

con gái kiên cường như trước kia nữa rồi. Hai nụ hôn đó đã khiến cô gần
như quay về làm cô nàng Hàn Tú năm xưa, ngây thơ, trong sáng, luôn hồi
hộp mong chờ tình yêu đến.

Cô lại vỗ nhẹ lên má để bản thân tỉnh táo đôi chút rồi quay người, rời

khỏi thư phòng, đi sang phòng bếp.

Đang lững thững bước vào công ty, Hàn Tú chợt trông thấy có mấy

người đang đứng túm tụm ở quầy tiếp tân, chẳng biết họ đang cãi cọ chuyện
gì mà ai cũng rất to tiếng. Trong số đó, cô nghe thấy một giọng nữ đáo để
quen thuộc.

“Có chuyện gì mà ồn ào vậy?”. Cô bước đến, hỏi.

Vừa nhìn thấy cô, mọi người lập tức im bặt. Một người tập tễnh bước ra

khỏi đám đông, lên tiếng: “Mau gọi người phụ trách của các người ra đây!”,
đó là chủ nhân của giọng nữ ghê gớm vừa rồi.

Lúc Hàn Tú cảm thấy phiền phức nhất là khi có ai đó nói với cô câu này.

Cô nhìn lướt qua người đối diện, người phụ nữ mập mạp sở hữu khuôn

mặt “vừa nhìn đã muốn đánh” kia chính là Vương tiểu thư, kẻ luôn hận là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.