COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 292

Trương ra, kì thực, cô đang đứng chắn trước mặt ba người kia để ông và
Tiểu Thất có thời gian tiếp xúc vơi nhau lâu hơn.

Nhưng chẳng mấy chốc, giáo sư Trương vẫn bị kéo ra, lôi về chiếc xe

lăn. Khuôn mặt Tiểu Thất lộ rõ vẻ khó chịu.

Hàn Tú tỏ vẽ phẫn nộ, quát ầm lên: “Các người làm ăn kiểu gì thế? Đây

là bệnh viện não khoa, phải trông coi bệnh nhân thật cẩn thận chứ! Chúng
tôi đã ngồi tận ngoài đây mà vẫn còn gặp chuyện này là sao? Các người nói
xem, nếu ông xã tôi bị người đàn ông kia gây thương tích cho thì sao hả?
Chuyện đó nên trách ai đây?”

“Thật xin lỗi anh chị”. Cô y tá ngại ngùng, không ngừng xin lỗi Hàn Tú

và Tiểu Thất.

“Lần sau phải chú ý hơn đó!”. Hàn Tú kéo Tiểu Thất lại, khẽ hỏi: “Anh

có bị thương không?”

Tiểu Thất lắc đầu.

Hàn Tú lại quay sang nói với cô y tá: “Nhớ cẩn thận hơn đấy!”

Cô ấy gật đầu lia lịa, vâng dạ rối rít rồi vội vã đưa giáo sư Trương vào.

Người cảnh sát nghiêm nghị nhìn Hàn Tú và Tiểu Thất rồi cúi đầu chào.

Cô mím môi kéo anh đi.

Suốt đường về, Tiểu thất im lặng, không nói gì. Hàn Tú thấy vậy liền an

ủi anh: “Anh đừng buồn, bố nuôi của anh tuy bị nhốt trong bệnh viện nhưng
ông vẫn nhận ra anh mà. Đợi một thời gian nữa, chúng ta lại nghĩ cách đến
gặp ông nhé!”

Tiểu Thất quay đầu qua nhìn cô, đáp khẽ: “Ừm”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.