COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 302

liên hồi. Một lúc lâu sau, khó khăn lắm anh mới mở miệng được: “Mấy
người 173… bọn họ còn sống không?”

Tiểu Cửu khó nhọc quay người lại, hai hàng nước mắt tuôn dài trên đôi

má trắng bệch của cô: “Tiểu Tam chết rồi, anh ấy cứ nằm mãi trên bàn mổ,
không bao giờ tỉnh lại nữa. Những người còn lại cũng chẳng còn sống được
bao lâu. Cả em cũng thế…”

Tiểu Cửu chỉ biết, sau khi để Tiểu Thất trốn thoát, Cổ tiên sinh đã phong

tỏa cả khu thực nghiệm lại rồi chuyển tất cả đi, còn bị chuyển đi đâu thì cô
không rõ. Đến nơi ở mới, mọi người lần lượt trở thành những miếng thịt
nằm trên bàn mổ. Khi tỉnh lại, Tiểu Cửu thấy mình đã cận kề với cái chết.
Sau đó, Cổ tiên sinh thả cô ra, bảo cô đi gặp Tiểu Thất.

“Anh đã biết trước kết cục của những người trong phòng thí nghiệm đều

sẽ thế này đúng không? Vậy nên anh mới trốn khỏi đó?”

“Không phải vậy đâu”. Tiểu Thất quay mặt đi chỗ khác, không biết phải

giải thích như thế nào.

“Anh biết không, cả một xe ô tô chở toàn xác chết, chỉ có mỗi mình em

là còn sống. Tất cả bọn họ đều nhắm nghiền mắt lại, em cứ tưởng là họ
đang ngủ, nhưng dù em có gọi thế nào, họ cũng không tỉnh dậy, lúc ấy em
mới biết, họ đã không còn hô hấp từ lâu rồi. Một mình em mở to mắt nằm ở
đó, hoảng loạn cực độ, có nhiều lúc, em định chết luôn cho xong. Nhưng
em lại muốn gặp anh một lần trước khi chết, một lần thôi cũng được…”.
Tiểu Cửu đưa một tờ giấy cho Tiểu Thất, đôi tay gầy guộc không ngừng run
rẩy, dường như không thể chịu nổi trọng lượng của tờ giấy đó: “Trước lúc
vứt em vào chiếc xe đó, Cổ tiên sinh đưa tờ giấy này cho em, bảo em đưa
nó cho anh. Ông ấy nói, nếu em đã không chết nhanh như những người kia,
thì trước khi em chết, ông ấy cho phép em gặp lại anh, giúp em hoàn thành
mong ước cuối cùng của cuộc đời mình.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.