COPY MỐI TÌNH ĐẦU - Trang 301

“Ờ ..được thôi!” Thì ra chỉ là nhờ nấu mì.

Anh nắm chặt tay, quay người rồi trở lại thư phòng.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng khẽ mở, nhưng đối với Hàn Tú, Tiếng

“Cạch” đó như một nhát dao đâm vào tim cô vậy.

(3)

Tiểu Cửu hít một hơi thật sâu, đôi mày cau lại, hai tay chống ra sau, từ

từ hạ người xuống đệm, nhưng mỗi cử động đều như muốn lấy đi chút sức
lực cuối cùng của cô, cuối cùng cô đành từ bỏ.

“Sao em lại thành ra thế này? Từ sau khi anh bỏ trốn, ở đó đã xảy ra

những chuyện gì? Cổ tiên sinh sao có thể dễ dàng để em ra đi như thế?”.
Tiểu Thất đỡ lấy thân thể yếu ớt của Tiểu Cửu.

“Những con người ở đó, không phải sớm muộn gì đều phải chịu kết cục

này sao?”. Tiểu Cửu mỉm cười ảo não, nhìn anh với ánh mắt bi thương. Bàn
tay đang víu vào áo anh đột nhiên buông ra, cô run rẩy tháo từng chiếc khuy
váy.

Vốn dĩ đó phải là làn da thiếu nữ mịn màng, nhẵn bóng, nhưng trên cơ

thể suy nhược, gầy gò của Tiểu Cửu lại là những vết sẹo chằng chịt, ngang
dọc.

Tiểu Cửu đặt tay lên ngực mình, khóc nức nở: “Có lẽ…tim em sắp sửa

ngừng đập rồi”, sau đó, cô di tay xuống bụng: “Chỗ này… có lẽ sắp mất đi
chức năng tạo máu…”. Cô từ từ quay người lại, chỉ vào hai vết sẹo nhỏ
đằng sau lưng: “Tất cả đều bị đổi hết rồi… không bao lâu nữa, em sẽ chết.”

Nhìn chằm chằm vào cơ thể đầy thương tích của Tiểu Cửu, khuôn mặt

Tiểu Thất bỗng trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy, khóe miệng giật giật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.